CẬU BÉ ĐÁNH GIẶC CỜ ĐEN - Trang 62

Bọn gian từng tên một, đuối sức và bị lửa hun cháy xém thịt da ngã xuống
hoặc vì đau, hoặc vì tường đè gẫy tay chân.

Tên Sìn bị cả một mái ngón đè lên ngang bụng, cố ngoi mãi đầu lên, hai

mắt nhìn lên trời trợn ngược.

Lửa tàn dần, bọn gian bị lôi dậy, trói chặt khuỷu tay, và họp lại một xâu

dài, bị dẫn đi trong đêm tối, trông như một đoàn âm binh đi vào địa ngục.

*

Một sớm, mặt trời mọc rực rỡ trên nền mây sáng. Chim hót hiền lành,

hoa nở đầy rừng, và gió như hát.

Phi nằm trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những cánh chim

và những bóng mây bay trong ánh nắng. Vết thương ở đùi cậu đã đỡ, có thể
nói là khỏi hẳn. Bà mẹ rờ tay vào vết thương của con, miệng méo mó
không biết vì khóc hay vì cười mừng rỡ. Ông Châu và ông Chánh Đoan
đến thăm bệnh cậu, vừa mới lên ngựa ra về sau khi đã nắm chặt tay cậu bé
can đảm để khen ngợi và hẹn khi nào cậu lành mạnh sẽ đem cậu đến dinh
ông Châu hay đến nhà Đoan làm việc ăn lương tháng. Những lời hứa hẹn
ấy lúc này vẫn không khiến cậu vui sướng bằng niềm thư thái, ngắm nhìn
những đám mây đẹp, những bóng chim bay lượn ngoài trời.

Phi vừa mỉm cười với ý nghĩ ấy thì ông Quản Hầu vào. Ông thân mật

ngồi cạnh cậu xem vết đau rồi xoa tay vui vẻ:

- Con khỏi hẳn rồi, mai con sẽ đi chơi được.

Cậu ngước nhìn ông, nước mắt trào xuống má:

- Cha ôi, con sung sướng quá!

Ông quản nắm tay Phi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.