CẬU BÉ ĐÁNH GIẶC CỜ ĐEN - Trang 91

- Đứa nào mà láo vậy? Không biết rằng đại vương đây đang giờ tiệc vui

sao?

Nhưng đáp lại tiếng gầm, tiếng rống dữ dội của cụ ba mươi chỉ có tiếng

cánh vỗ rất mạnh của một cái bóng gì gớm ghiếc, to lớn quều quào tựa như
cái bóng ghê rợn của tử thần. Song có con vật nào lại dám trêu vào những
con vật đã thành tinh. Cáo tinh ngoảnh nhìn kỹ xem thì ra là cái bóng một
con chim lớn là Đại bàng tinh. Đại bàng tinh là là nhào xuống, cụp cánh lại
và nhả ở mỏ ra một mảnh gỗ nhỏ mà dài. Vượn tinh hỏi:

- Gì thế, hỡi chú mày! Chú mày qua bao biển rộng, núi cao, lại chỉ mang

về được có mảnh gỗ mục kia ư?

Vọ tinh chẳng thèm hỏi, nhưng vẫy vẫy hai cánh, ra chiều coi thường

món quà kia lắm. Đại bàng tinh nhìn lên bậc đá cao, cúi đầu xuống mà
rằng:

- Trình trại chúa, tiểu tốt đi xa về chỉ có một vật lạ là mảnh gỗ bé nhỏ

này thôi?

Đại bàng tinh không nói khoác. Đó là một tính tốt. Cho nên dù là cáo gì

đi nữa cũng phải bình tâm lại trước một kẻ thực thà. Chú ta thực thà nói chỉ
có một mảnh gỗ thay cho lễ vật dâng trại chúa. Của ít lòng nhiều thôi thì
Cáo tinh cứ nhận.

Mảnh gỗ ấy là gì? Nó không phải bạch đàn, không phải trầm hương,

không phải thông thảo, không phải lão mai gì hết, nó chỉ là một miếng gỗ
tạp.

Vượn tinh liếc qua, ranh mãnh hỏi:

- Ngươi nhặt nó ở xó xỉnh nào vậy?

Đại bàng thản nhiên đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.