CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 1 - Trang 108

Khi ấy tôi liếc lại phía sau, nửa như mong đợi được trông thấy Thầy Trừ

Tà đứng sau lưng mình. Thầy không có đấy. Chỉ là trò lừa đảo của ánh sáng.
Vậy nên tôi bước tiếp cho đến khi đi qua cánh cổng để mở đi vào sân trước.

Đến trước cửa nhà, tôi dừng lại suy nghĩ. Lỡ tôi đã đến quá muộn và đứa

bé chết rồi thì sao? Hay nếu việc đứa bé biến mất không liên quan gì đến
Lizzie cả và tôi đang dấn thân vào nguy hiểm chẳng vì lý do gì? Trí óc tôi
tiếp tục suy nghĩ, nhưng cũng như khi ở bên bờ sông, cơ thể tôi đã biết phải
làm gì. Trước khi tôi kịp dừng lại, bàn tay trái của tôi đã gõ dồn dập lên cánh
cửa gỗ ba lần.

Im lặng một lúc lâu, theo sau đó có tiếng chân bước và một tia sáng bất

chợt lóe lên dưới bậu cửa.

Tôi lùi lại một bước khi cánh cửa từ từ hé mở. Nhẹ cả người khi đó lại là

Alice. Cô gái đang cầm một chiếc lồng đèn giơ ngang đầu nên một nửa bên
này mặt của cô được đèn rọi sáng rõ trong khi nửa bên kia chìm trong bóng
tối.

“Cậu muốn gì?” cô hỏi, giọng ngập tràn giận dữ.

“Cậu biết tớ muốn gì mà,” tôi đáp. “Tớ đến vì đứa bé. Đứa bé mà các

người đã đánh cắp.”

“Đừng có mà điên,” Alice rít lên. “Cút đi trước khi quá muộn. Bọn họ đã

đi gặp Mẹ Malkin rồi. Họ có thể quay về đây bất cứ lúc nào đấy.”

Đột nhiên một đứa bé bất ngờ cất tiếng khóc, một tiếng ré mỏng manh

vọng lại từ đâu đó bên trong căn nhà. Thế là tôi đẩy Alice qua một bên mà
xông vào.

Chỉ có một ngọn nến lập lòe cháy trên hành lang nhỏ hẹp, còn những căn

phòng vẫn chìm trong bóng tối. Ngọn nến trông bất thường. Tôi chưa từng
thấy nến làm từ sáp đen bao giờ, dù vậy tôi vẫn chộp lấy cây nến rồi dỏng
tai nghe ngóng để bước đến đúng căn phòng cần tìm.

Tôi đẩy cánh cửa mở ra. Căn phòng trống vốc chẳng có chút bàn ghế nào,

đứa bé phải nằm trên một đống rơm rạ và giẻ rách trên sàn nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.