Mẹ đứng đằng sau nhiều chuyện lắm. Từ trước khi tôi ra đời rất lâu, nhờ
vào tiền của mẹ mà chúng tôi mới mua được nông trại này. Bằng không thì
làm cách nào anh con trai thứ bảy lại có đủ tiền mà mua chứ? Mà mẹ không
phải người trong Hạt. Mẹ đến từ một vùng đất xa xôi bên kia biển lớn. Đa
phần mọi người không nhận ra, nhưng thỉnh thoảng, nếu bạn lắng tai nghe
thật kỹ ấy mà, sẽ thấy một tí xíu khác biệt trong cái cách bà phát âm một số
chữ.
Nhưng mà này, đừng có tưởng tượng là tôi bị bán đi làm nô lệ hay là gì
đấy nhé. Dù gì thì tôi cũng chán ngấy việc nhà nông rồi, và cái nơi mà người
ta kêu là “thị trấn” thực chẳng hơn gì một ngôi làng ở chốn đèo heo hút gió.
Chắc chắn đấy không phải là nơi tôi muốn sống hết quãng đời còn lại của
mình. Cho nên nói theo cách nào đấy thì tôi quả là thích cái ý tưởng làm kẻ
trừ tà; làm cái này thú vị hơn việc vắt sữa bò hay việc rải phân nhiều lắm.
Dầu vậy chuyện này cũng làm tôi bồn chồn chứ, bởi đây là một công việc
đáng sợ. Tôi sẽ học cách bảo vệ các nông trại và làng xóm khỏi những thứ
quấy phá về đêm. Đương đầu với ma cà rồng, với ông kẹ và tất tần tật các
loài ác thú dữ tợn là việc hàng ngày. Đấy là những gì Thầy Trừ Tà làm và tôi
sẽ là người tập sự của Thầy.
“Thằng bé mấy tuổi rồi?” Thầy Trừ Tà hỏi.
“Tháng Tám tới đây là nó được mười ba đấy.”
“Tầm tuổi này vậy là hơi bé xác nhỉ. Nó có thể đọc viết được không?”
“Ậy,” Bố đáp. “Nó có thể đọc viết tất và còn biết cả tiếng Hy Lạp nữa ấy
chứ. Mẹ nó dạy cho nó và nó nói được còn trước cả khi biết đi cơ đấy.”
Thầy Trừ Tà gật gù và ngoái nhìn về hướng căn nhà chính của nông trại
qua lối đi bùn lầy ở bên kia cánh cổng, như thể đang lắng nghe gì đấy. Đoạn
Thầy nhún vai. “Cuộc đời này với một người trai tráng đã cam go lắm rồi,
đối với một cậu bé thì miễn bàn,” Thầy bảo. “Ông nghĩ thằng bé đã sẵn sàng
à?”
“Nó mạnh lắm và khi trưởng thành, nó sẽ to con như tôi đây,” bố tôi vừa
đáp, vừa vươn vai đứng thẳng hết cỡ. Đã làm thế rồi, vậy mà đỉnh đầu bố chỉ