CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 3 - Trang 104

qua khỏi đêm nay. Nhưng cái chết rốt cuộc rồi cũng sẽ đến với tất cả chúng
ta nên tôi e là ta phải chấp nhận thôi. Cậu ở đây một mình à?”

Tôi gật đầu.

“Rồi cậu sẽ không sao chứ?”

Tôi lại gật.

“Thôi, sáng mai tôi sẽ cho người lên đây,” thầy thuốc bảo, nhặt nhạnh túi

đồ chuẩn bị bỏ đi. “Ông ấy sẽ cần rửa ráy sạch sẽ,” ông ta nói thêm với vẻ
xúi quẩy.

Tôi biết ông ta nói thế là ý gì. Phong tục của Hạt là phải rửa sạch mình

mẩy người chết trước khi chôn cất. Ý tưởng này lâu nay với tôi hình như
thật ngu xuẩn. Tắm rửa cho người ta để làm gì khi kết cục là họ sẽ nằm
trong quan tài chôn dưới đất cơ chứ? Tôi nổi nóng và suýt chút nữa là nói ra
điều này với thầy thuốc, nhưng tôi cố kìm nén bản thân mà đi đến ngồi bên
cạnh giường, lắng tai nghe Thầy Trừ Tà hớp hớp lấy hơi thở.

Thầy không thể đang hấp hối được! Tôi không muốn tin điều đó. Làm sao

thầy lại có thể chết sau tất cả mọi chuyện thầy đã kinh qua? Tôi chưa chuẩn
bị tinh thần để chấp nhận chuyện này. Thầy thuốc đã sai rồi, chắc là vậy nhỉ?
Nhưng mặc cho tôi cố bao công sức để tự thuyết phục mình rằng thầy thuốc
đã nhầm lẫn, tôi vẫn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Bạn biết đấy, tôi nhớ đến
lời mẹ tôi đã nói về những điềm báo của cái chết. Tôi nhớ đến mùi hương
trong phòng bố, cái mùi hương hoa ấy, và nhớ mẹ đã bảo rằng đấy là điềm
báo ứng tử vong. Tôi thừa hưởng năng khiếu của mẹ và giờ đây tôi ngửi
thấy mùi ấy vì nó đang bốc ra từ Thầy Trừ Tà, cứ mỗi phút trôi qua mùi
hương lại càng thêm nồng.

Nhưng khi ánh nắng ban mai rọi vào, thầy tôi vẫn còn sống, và người phụ

nữ mà thầy thuốc phái đến để lau rửa xác thầy không giấu được vẻ thất vọng
trên mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.