xoáy đổ về. Có đến năm giao lộ, chứ chẳng phải ít hơn đâu nhé, tại ngay
chính giữa vòng ma thuật ta đang ngồi đây.”
“Chẳng phải đánh thức Golgoth dậy sẽ là nguy hiểm lắm sao?” tôi hỏi.
“Mùa đông sẽ kéo dài hàng bao năm trời.”
“Kéo dài thế thì sao chứ?” Morgan vặn lại. “Mùa đông là mùa của ta mà.”
“Nhưng mùa màng sẽ không mọc nổi. Người ta sẽ đói mất!”
“Thế thì đã sao? Lũ yếu kém bao giờ cũng chết cả,” Morgan đáp. “Những
kẻ mạnh sẽ thừa hưởng trái đất này. Nghi lễ triệu hồi sẽ không để cho
Golgoth có được lựa chọn nào khác ngoài phải vâng lời. Và ông ta sẽ bị
giam hãm ngay đây, trong hốc này, cho đến khi được ta phóng thích. Sẽ bị
giam hãm mãi trong này đến khi nào ông ta trao cho ta điều ta muốn mới
thôi.”
“Mà ông muốn gì?” tôi lại hỏi. “Điều gì lại có thể đáng giá đến nỗi phải
làm tổn thương quá nhiều người như thế?”
“Ta muốn có quyền lực! Còn thứ nào khác khiến cho cuộc đời này đáng
giá hơn cơ chứ? Quyền lực mà Golgoth phải trao cho ta. Khả năng làm máu
đang chảy trong huyết quản người ta phải đông lại. Khả năng giết hại chỉ
bằng một ánh nhìn. Tất cả mọi người sẽ phải khiếp sợ ta. Và trong một mùa
đông lạnh băng đằng đẵng như thế, khi ta ra tay sát hại, sẽ có ai biết được là
ta vừa cướp đi một sinh mạng đâu nào? Và ai có thể chứng minh được điều
ấy? John Gregory sẽ là kẻ thứ hai phải mất mạng, nhưng không phải là kẻ
cuối cùng. Và mi sẽ toi đời trước lão.” Morgan cười nhẹ. “Mi là một phần
trong mồi nhử. Một phần trong những gì dụ dỗ lôi kéo Golgoth đến đây. Lần
trước ta phải chấp nhận ra tay với một con chó, nhưng bằng một con người
sẽ tốt hơn nhiều. Golgoth sẽ lấy đi sức sống nhỏ nhoi từ mi mà thêm vào cho
mình. Lấy cả linh hồn của mi nữa. Cả linh hồn lẫn thể xác mi sẽ tắt ngúm đi
trong nháy mắt.”
“Ông có chắc là vòng ma thuật kia sẽ che chở cho ông không?” tôi hỏi,
lòng cố không nghĩ đến những gì hắn vừa nói, tôi định thử đặt chút nghi ngờ
vào trong đầu óc hắn. “Các quỷ thức phải được tiến hành chính xác từng li