CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 4 - Trang 200

Đến trưa, thấy thèm ăn trở lại, tôi leo xuống khu vực sinh hoạt. Lửa trong

lò sưởi vẫn còn âm ỉ nên tôi cời than hồng ra rồi bắt tay vào nướng khoai tây
đút lò làm món điểm tâm. Tôi ăn khoai được lấy trực tiếp từ trong đống lửa
ra nên còn rất nóng, không thể cầm quá một giây mỗi lần. Miệng tôi bị bỏng
đôi chút nhưng món khoai ngon tuyệt nên có đau chút cũng đáng thôi. Điều
này khiến tôi nhận ra, kể từ lúc đặt chân đến Pendle, tôi đã ăn uống ít ỏi đến
thế nào.

Tôi tìm thấy thanh trượng trong góc phòng nên ngồi xuống, gác trượng

ngang gối một đỗi. Chẳng biết vì sao nhưng làm thế lại khiến tôi thấy khá
hơn. Tôi nghĩ đến sợi xích bạc đã bị ngài Nowell tịch thu. Tôi muốn lấy lại
nó – tôi cần sợi xích ấy cho công việc của mình. Nhưng ít ra thì những chiếc
rương của mẹ đã trở về tay tôi. Người còn mệt mỏi và hãi sợ nhưng tôi vẫn
quyết định rằng, sau khi trời tối, tôi phải đi tìm Alice cùng Thầy Trừ Tà.
Trong đêm, khả năng không bị bắt sẽ cao hơn – dù đó có là đám phù thủy
hay tên cảnh sát cùng thuộc hạ của hắn. Tôi sẽ không thể dùng đến cây cầu
kéo: một khi tôi hạ cầu xuống rồi rời khỏi ngọn tháp thì sẽ không có ai nâng
cầu lên, và bất cứ mụ phù thủy nào cũng có thể dễ dàng lẻn vào tháp. Vậy là
tôi sẽ phải rời đi bằng đường hầm, chấp nhận mạo hiểm đụng độ với thủy ác
vong. Quyết định xong xuôi, tôi bỏ thêm khoai tây vào đống lửa để làm bữa
tối cho mình, đoạn leo lên pháo đài để thăm dò địa thế xung quanh.

Tôi quan sát, chờ đợi và tích tụ lòng can đảm của mình khi mặt trời lặn

xuống đằng chân trời. Sau khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, tôi nhác thấy một
chuyển động giữa rặng cây. Ba người từ trong rừng bước ra và bắt đầu đi về
phía cầu kéo. Tim tôi nhảy lên, chứa chan hy vọng. Một người là Thầy Trừ
Tà, thật dễ dàng nhận ra thầy với thanh trượng cùng tấm áo choàng kia.
Thầy mang hai cái túi và bước đi quả quyết, một dáng vẻ mà tôi luôn có thể
nhận ra từ rất xa.

Người đi bên trái thầy là Alice – điều không có gì phải bàn cãi – nhưng

thoạt đầu tôi không nhận ra người đồng hành còn lại, người đang vác thứ gì
đấy trên vai. Anh thật to cao, và khi anh đến gần hơn, tôi cảm thấy dáng vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.