CẬU BÉ PHẢI CHẾT - Trang 156

"Hãy gọi cho tôi," bà hạ thấp giọng, "nếu tôi có

thể làm gì giúp các ông. Tôi có thể đương đầu với
nhiều thứ, ít nhất tôi cũng đã biết con gái mình từng
chứng kiến những gì. Ông thấy đấy, từ sau cái chết
của Cody Schow con bé mới bắt đầu cư xử bậy bạ
như vậy. Nó chẳng bao giờ kể với vợ chồng tôi về
những điều nó thấy hoặc làm. Tôi ước mình có thể...
có thể làm được nhiều thứ như tôi vừa nói."

"Tạm biệt bà Irene Boume."
Mặt trời đang thiêu đốt nền xi măng cứng của lối

ra khi Billy quay chiếc Pontiac ra ngoài. Ông lái xe
chầm chậm, cố nhớ lại những đường phố dẫn tới lối
ra của khu Tudor Acres. Ông rẽ vào đường Windsor,
đi đến tận cùng đường Oxford và rồi cũng tìm thấy
lối ra. Billy lắc đầu. Ông dừng lại, tắt máy và lấy sổ
ra ghi lại tất cả những gì nhớ được, bên ngoài những
chiết xe ô tô lao qua vùn vụt trên con đường bốn làn
xe dẫn vào thành phố. Mình có nên tin Emily không ?
Chẳng có lý do gì mà không tin cả. Đầu gối của ông
bắt đầu đau. Đó là một dấu hiệu không tốt. Sự đau
nhức như thế này thường đi cùng với mệt mỏi và là
dấu hiệu đầu tiên của thất bại. Một kẻ giết người
đang nhởn nhơ bên ngoài. Chứng cứ phạm tội quá ít
ỏi. Tất cả những gì ông có thể làm bây giờ là chờ đợi.

*
* *
Đó là một đêm cay đắng đối với Justin Moore.

Một cuộc chạy đua marathon cũng không mệt bằng
một, hai tiếng ngủ chập chờn. Cả tối cậu đã ngồi một
mình và uống rất nhiều rượu và Coca rồi để nguyên
quần áo leo lên giường nằm mê mệt. Khi giấc ngủ
vừa đến, ác mộng về Yianni lại làm cậu giật mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.