CẬU BÉ PHẢI CHẾT - Trang 237

Cara chạy ra ngoài bếp. Một lát sau, Justin trở ra

ngoài đứng canh lò sưởi. Cara cúi mặt xuống.

"Mình xin lỗi !", cô nói, "mình không định..."
"Đó là mẹ mình," Justin nói dối.
Thực ra đó là Karen. Cô ấy đang khóc vì phải ở

lại một mình. Lúc nào cô ấy cũng chỉ nghĩ về Justin
và đứa bé trong bụng.

"Bà ấy hoảng sợ khi mình đi xa," Justin tiếp tục.

"Từ khi bố mình mất, bà..."

Cara chạy đến ôm chầm lấy Justin, cậu để mặc

cho hơi ấm của vòng tay Cara làm cậu thấy bình tĩnh
hơn. "Mình ổn mà," cậu nói với Cara và thì thầm vào
tai cô, "cả mẹ mình cũng vậy."

Cara lùi lại. Đôi mắt và đôi môi cô mới đẹp làm

sao, Justin nghĩ. Cậu cúi xuống và hôn cô. Khi cậu
ngắm nhìn Cara lần nữa, đôi má cô bất chợt ủng
hồng. "Bữa tối được chưa nhỉ ?" Justin hỏi. Cara mỉm
cười và gỡ tay Justin ra khỏi người mình. Cô lùi về
phía sau gần quầy bếp, mắt vẫn không rời Justin rồi
mở tủ bếp lấy ra một cái chuông đồng rung mạnh.

"Ăn tối thôi, mọi người !"
Cara và Justin bưng các món ăn ra ngoài. Randy

đã chuyển một chiếc bàn gỗ từ phía ngoài vào kê trên
nền đá, anh và David Home đang ngồi uống bia nhẹ ở
đó, hai người gác chân trần lên mấy khúc gỗ.

Sau bữa tối, Randy bảo mọi người đi ngủ sớm để

chuẩn bị cho buổi làm việc ngày mai. Khoảng 11 giờ,
căn nhà gỗ trở nên yên lặng. Justin cởi quần áo và đi
tắm. Cậu sảng khoái ngâm mình trong nước ấm. Qua
bức tường gỗ mỏng cậu chợt nghe thấy Randy đang
nói chuyện với ai đó qua điện thoại, giọng lúc to lúc
nhỏ, hình như đang giận dữ. Tò mò, cậu ghé sát tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.