CẬU CHÓ - Trang 109

đấy!

Quan Đốc lắc đầu:
- Khổ đời một người con gái. Thằng Bẩy nó đã thế rồi mà mợ tui

còn chìu nó quá. Thật tội nghiệp....

Nói rồi Quan Đốc quay sang bảo cô Duyên:
- Thím xuống dưới chỗ chú ấy nằm với tui...
Duyên sợ sệt đi theo Quan Đốc. Cửu Tràng vẫn chạy trước như để

dẹp đường cho Quan Đốc đi. Trong khi ấy mụ Tám Canh và Lụa đã
giựt được cậu Chó lên giường rồi. Cậu Chó vẫn ôm cứng lấy mụ
Tám. Tay cậu vẫn không buông tha mụ Tám. Cậu làm mụ Tám
ngượng chín cả người, còn Lụa thì như đã quen cái tánh ma bùn của
cậu Bẩy chồng cô rồi, vì cậu Bẩy hễ gặp hơi đàn bà là cậu lăn xả vào
người cậu cứng đờ ra, chân tay cậu múa may thật kỳ cục. Mắt cậu
loáng lên. Hễ nắm được đàn bà rồi mà cậu không được thỏa mãn là
cậu tru lên.

Mụ Tám ngượng chín cả người vì dù sao cũng trước mặt vợ cậu

Chó nên mụ Tám đành phải kéo tay cậu Chó ra và xô cậu Chó nằm
bật ngữa xuống. Chiếc chăn tuột ra ngoài làm cậu trần truồng. Nước
da đen nháy của cậu Chó trông thật thê thảm.

Cậu Chó tru lên, Duyên giật mình không hiểu tiếng tru ấy ở đâu

nghe thật rõ, thật gần. Quan Đốc thì đã biết tánh của em ông rồi nên
ông vội lên tiếng ngay:

- Bẩy chi đó em? Làm chi mà lớn quá vậy?
Có đều lạ là cậu Bẩy rất nể Quan Đốc, tiếng Quan Đốc gọi cậu

lặng thinh ngay. Tuy không nghe nổi tiếng người và cũng không nói
được, cậu Chó cũng biết Bác sĩ anh ruột của cậu là người thương yêu
cậu Chó và cậu nể nang Bác sĩ lắm.

Bác sĩ cũng thương chú em ruột tàn tật, người chẳng ra người mà

chó chẳng ra chó. Mỗi tuần Bác sĩ anh ruột của cậu Chó về nhà chữa
bệnh cho cậu Chó ít nhứt một lần, có tuần hai hay ba lần. Mỗi lần
Bác sĩ về vào trong phòng của cậu Chó vỗ về cậu Chó thì cậu nằm
im. Có nhiều lúc cậu Chó cũng cảm động trước những cử chỉ vuồt ve
thân yêu của Bác sĩ mà cậu ứa lệ khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.