- Thật không ai hiểu thấu hoàn cảnh của em. Đến anh cũng còn
trách em như rứa thì thật là em không thể nào nói được nữa rồi...
Hải thấy Duyên nghẹn ngào mắt ứa lệ, chàng đâm thương hại
Duyên nhưng lòng ghen tức vẫn còn trong lòng Hải, Hải khẻ thở dài
im lặng...
Duyên lấy vạt áo lau nước mắt rồi quay đi với cặp mắt đỏ ngầu
còn ngấn lệ đau thương. Hải nắm lấy tay Duyên khẻ hỏi:
- Duyên về rồi bao giờ đi?
Duyên đáp:
- Vài ngày anh ạ!
- Nhìn thấy bụng Duyên lú ra. Hải biết Duyên đã có mang. Chàng
buồn đứt ruột chán chường:
- Lần nầy cô đi luôn phải không? Nay mai cô sắp là mạ rồi còn chi
nữa? Mợ Ấm bao giờ cũng hơn hạng cùng đinh phải không?
Duyên nhìn Hải bằng cặp mắt van xin:
- Thôi anh đừng đay nghiến em nữa... Tất cả đều là duyên số.
Đáng lẽ đứa con này phải là con của anh...
Và bây giờ là con của người ta phải không? Thật là bẽ bàng:
Duyên nắm chặt lấy tay Hải khẽ nói:
- Em biết em có lỗi với anh nhiều lắm! Duyên số đã định như thế
này rồi, em chỉ biết xin anh tha thứ cho em...
Hải khẽ kéo Duyên về phía mình. Duyên như người không
xương, chẳng một phản ứng chống đỡ nào. Nàng ngã vào lòng Hải
ngước lên nhìn Hải, Duyên nhớ lại ngày nào hai đứa cùng đi tát
nước ngoài ruộng trong một đêm trăng sáng nàng cũng nằm gối đầu
lên đùi Hải.
Hai đứa nhìn trăng rồi nhìn nhau trong e lệ, chẳng ai dám nói với
ai lời nào mà cũng chẳng ai dám đi quá trớn. Bây giờ, Duyên đã có
chồng và nàng lại nằm vào lòng Hải. Duyên là người đàn bà đã biết
yêu đương đã biết thích thú của tình yêu nên nàng táo bạo hơn.
Duyên đưa tay víu lấy cổ của Hải kéo xuống, Hải ghé sát mặt Duyên
khẻ hôn trên má nàng, Duyên cười nhìn Hải như chào mời.