CẬU CHÓ - Trang 143

Hải không cười vẫn trơ trơ mặc cho Duyên véo.
- Thì cô là vợ của Ấm, con trai Quan Thượng thì phải gọi cô là mợ

Ấm chứ còn chi nữa. Chính Thầy Cai bắt mấy đứa làm trong nhà gọi
như thế nên tui cũng phải gọi như thế!

Duyên buồn rầu không đáp. Nàng vào trong nhà.
Vươn cổng lên, Hải mới lủi thủi vào nhà thì Duyên đã vô buồng.

May khi ấy, trong buồng không có ánh sáng. Hải đi vào ngay thấy
Duyên vô buồng bèn hỏi:

- Cô tìm ai?
Tiếng Hải gọi "cô" nặng chình chịch, đầy uất hờn. Duyên cười

lẵng lơ đáp:

- Tui thích tìm ai thì tui tìm. Căn phòng nầy đáng lẽ là của tui đó

nghe. Bây giờ tui vô không được à!

Hải buồn rầu không đáp. Chàng ngồi trên phản, vò điếu thuốc bà

Cửu Ốc trong mãnh giấy bản, quấn sâu kèn rồi đốt lửa hút thuốc.
Duyên mến Hải hơn bao giờ hết. Nàng khẽ hỏi:

- Anh Hải, Mỹ có qua bên ni không?
Hải khẻ gật đầu:
- Cô Mỹ qua cho bánh kẹo nói rằng của cô về cho...
Mạ và chị Cò Ty đâu? Anh vẫn mạnh đó chứ anh Hải!
Hải đáp lững lơ:
- Cám ơn cô, mạ tui và chị Cò đi vắng, còn tui thì nhờ trời từ khi

cô đi lấy chồng đến giờ, tui mong cho mau chết mà không hiểu sao
trời vẫn còn bắt tôi sống như thế... ni...

Duyên biết Hải đay nghiến mình. Nàng thở dài ngồi xuống chiếc

phản và nói:

- Duyên số cả anh ơi. Em không ngờ em lại phải xa anh.
Hải mĩm cười chua chát:
- Có chi là không ngờ. Cô thích lấy chồng con quan, nhà giầu thì

cô đi lấy chứ có ai buộc cô lấy đâu? Cô ra ngoài Huế là để đi mần chớ
đâu phải lấy chồng?

Duyên buồn rầu, mắt rưng lệ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.