CẬU CHÓ - Trang 141

Hải gật đầu sung sướng. Chàng chạy ra khóa cổng, khóa cẩn thận

trở vào thì Mỹ đã vô buồng rồi. Hải thấp thỏm lo sợ. Chân tay chàng
run, trống ngực đạp mạnh. Hải len lén vào trong buồng. Buồng tối
om từ ngoài nhiều ánh sáng bước vào. Hải thấy tối om, không nhìn
thấy Mỹ đâu Hải vội gọi:

- Mỹ! Mỹ ơi...
Mỹ cười đáp:
- Vô đây, gọi chi mà lớn rứa, người ta nghe thì sao?
Hải nhìn vào chỗ phát ra tiếng nói, chàng thấy Mỹ đã nằm trên

giường. Hải bước vội vào thì Mỹ đã kéo Hải ngồi xuống.

Hải thấy Mỹ nằm quay mặt ra, tay ôm lấy hông Hải, Hải vội quay

lại ôm Mỹ nhắc bổng lên rồi đặt nàng vào trong. Hải nằm ghé bên
Mỹ. Mỹ khẽ hỏi:

- Anh đóng cửa chặt chưa?
- Rồi?
- Anh làm em tức cười quá.
Hải luống cuống không biết làm cách nào để chiều người con gái

xinh đẹp này được. Hải vụng về, ngượng nghịu nhưng rồi tất cả đều
xong. Mỹ đau đớn cao mặt khẻ rên lên. Hải hùng hục như người giả
gạo còn Mỹ thì trong đau đớn, trong sự tò mò.

Bổng từ bên ngoài vọng vào:
- Anh Hải ơi! Anh Hải có nhà không?
Hải hoãng sợ vùng vậy, lắng nghe rồi nói:
- Chết rồi cô Duyên đến.
Mỹ hốt hoảng hỏi:
- Làm sao được anh? Chết rồi, chị Duyên đến thì chết. Chị ấy biết

mất...

Tiếng Duyên gọi lớn:
- Anh Hải có nhà không?
Hải sực nghĩ đến kế, chàng bảo với Mỹ:
- Em đi lối sau rồi ra đường hẽm xóm ông Cộ mà về thì Duyên

không biết.

Mỹ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.