Mỹ biết Duyên lợi dụng sàng gạo để ngồi nói chuyện với Hải, nàng
muốn đuổi Duyên lên nhà để nàng sàng gạo. Cái tánh ghen tức nhỏ
nghen của đàn bà đã nổi lên trong Mỹ. Mỹ xách ấm nước trà tươi lên
nhà trên gặp bà Cai đang ngồi bán lúa cho hàng sáo. Mỹ nói bâng
quơ nhưng cốt để cho mẹ nàng nghe:
- Cái chị Duyên như thế thì thôi, bụng đã to còn ngồi dần và sàng
gạo như thế nhở động thai thì khốn.
Nghe Mỹ nói thế, bà Cai trừng mắt nhìn Mỹ rồi nói:
- Răng mi không mần giúp chị mi, mi còn nói chi rứa Mỹ.
Mỹ lắc đầu đáp:
- Ai hiểu được chị nớ, con mần răng biểu được. Mạ có biểu thì chị
mới nghe, còn con biểu chị ấy lại chửi lên đầu con đó thôi...
Bà Cai lên tiếng gọi:
- Mợ Ấm ơi! Lên đây mạ biểu cái ni con...
Mấy người hàng xóm đong gạo của bà Cai nghe bà Cai gọi Duyên
là mợ Ấm họ bèn hỏi:
- Dạ thưa bà Cai mợ Ấm vừa về đó, thưa bà?
- Ừ cháu vừa về con gái rứa thì thôi, bụng mang dạ chửa mà cũng
mần làm chi cho thêm khổ.
Rồi bà Cai muốn khoe cho mấy chị hàng xóm biết cái thế lực của
con gái bà.
- Chà, con Duyên nhà tui may mắn tốt số. Cụ Thượng trên đó quý
nó lắm. Quan Huyện đây là anh ruột chồng hắn mà. Sáng nay, Quan
cho cả ô tô đưa hắn về nhà...
Thấy Duyên vẫn chưa lên, Mỹ đâm thêm một câu nữa:
- Đó, mạ thấy chưa, con nói có sai mô. Chị ấy không lên đó...
Bà Cai lại réo:
- Mợ Ấm ơi, lên mạ biểu nè con...
Duyên bực tức với tiếng gọi mợ Ấm vì Hải đã nguých nàng dục:
- Mợ Ấm.
Duyên nguých Hải rồi đưa tay bấm lên chân Hải, làm Hải giật
mình rụt chân về. Duyên cười nói:
- Ai biểu anh gọi tui là mợ Ấm...