CẬU CHÓ - Trang 224

Duyên cúi xuống rửa mặt, bổng nàng giật mình khi thấy đàng sau

một người ôm lấy ngang người nàng. Bàn tay của gã đàn ông đưa
khắp người Duyên. Nàng định quay trở lại nhìn, nhưng hơi thở đó
nàng đã biết ngay là của anh Huyện nàng rồi.

- Về chi lâu rứa?
Duyên cười đáp:
- Mới hai ngày mà...
Duyên khẻ rùng mình vì bàn tay của Quan Huyện chà sát trên da

thịt nàng. Duyên lau khô mặt vừa ngoảnh lại thì Quan Huyện đã
ghé mặt Duyên hôn. Duyên quay lại đôi mặt giáp nhau, nàng hứng
chịu tất cả những gì mà Quan Huyện gồng được lên cọ sát người
nàng.

Gã lính lệ hầu trà khệ nệ bưng từng thúng gạo nếp ngoài xe vào

trong nhà, gã đứng lại khi gã nhìn thấy Quan Huyện đang ôm
Duyên, gã đứng sững như trời trồng. Gã không dám lên tiếng mà
cũng không dám tiến thêm vào nữa sợ Quan Huyện biết gã nhìn
thấy tất cả những việc Quan Huyện đang làm. Gã cũng không dám
lùi ra vì thùng nếp quá nặng.

Bên ngoài lão Cửu Mành thấy gã đồng nghiệp của hắn dừng lại

trước cửa tư dinh Quan Lớn bèn hỏi:

- Đứng làm chi rứa Thập Tu?
Thập Tu tên gã lính lệ, thì Quan Huyện cũng đã nghe tiếng Cửu

Mành gọi gã đồng nghiệp nên ngài quay lại thấy Thập Tu đứng
ngoài cửa. Quan Huyện giật mình, không hiểu gã lính lệ này đứng
tự bao giờ, hắn đã đứng nhìn thấy những gì rồi.

Thấy Quan Huyện nhìn ra, tay buông cô gái quê, Thập Tu vội

tiếng bước khệ nệ bưng thúng gạo nếp đi vô. Vài hạt gạo đổ ra
ngoài. Duyên la:

- Chú bưng răng đổ hết rồi.
Quan Huyện gắt hỏi:
- Mi vô lúc mô, Thập?
Thập Tu biết tai họa đã đến, hắn nhanh trí đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.