CẬU CHÓ - Trang 234

- Dạ bẩm thầy 18 tuổi...
- Con gái lớn rồi hỉ! Đã có đám mô hỏi chưa?
Thiếu phụ thành thật đáp:
- Bẩm thầy cũng có người muốn dạm rồi nhưng nhà cháu chưa

muốn cho cháu lấy chồng. Vã lại người xứng đáng thì chưa nhưng
người táp nham thì phiền sợ cháu nó khổ...

Thầy lang cười đáp:
- Ừ, phải bà nghĩ rứa thì phải... Để tui đi coi mạch cho ông nhà bà

tôi bốc thuốc cho, thế nào cũng khỏi mà...

Thấy bỗng nhiên thầy lang trở giọng chấp thuận đi coi mạch bốc

thuốc chồng bà, thiếu phụ mừng rỡ nói:

- Dạ bẩm cám ơn cụ lang...
Lão lang đưa tay ra ngăn lại nói:
- Đừng chớ, đừng gọi bằng cụ lớn tui mới ngoài bốn mươi thôi

mà...

- Chưa được cụ lớn...
Lão Phúc Sinh Đường khai sụt đi 20 tuổi. Đó là thâm ý của lão.

Lão bận áo, đội mũ, cầm chiếc chiến đồng dài, lật đật đi theo thiếu
phụ và thiếu nữ đi coi bệnh. Lão vào một thôn cách Huyện không xa
lắm để coi mạch cho một gã đàn ông trạc 40 tuổi đau thương hàn
nằm trong buồng.

Lão đốt đèn lên để coi mạch xong và nói:
- Bệnh của ông nhà đây nặng lắm mà nhưng may mắn gặp tui, tui

cố chữa cho là khỏi...

- Tui coi mạch rồi, bệnh thương hàn phải kiêng cơm, hổng được

cho ăn chi hết nghe không...

- Thôi có người mô cho theo tui ra hiệu lấy thuốc sắc cho ông nhà

uống. Chỉ ba bốn thang là khỏi ngay mà đừng có lo nghe...

Thấy thiếu phụ mừng rỡ định đi theo ông tầu Phúc Sinh Đường

nhưng lão lang tầu Phúc Sinh Đường đã chỉ thiếu nữ mà nói rằng:

- Chà cô ni cũng được mà. Bà khỏi phải đi. Mà cô ni tên là chi hỉ?
Thiếu phụ đáp:
- Dạ bẩm thầy, tên cháu là Dược...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.