CẬU CHÓ - Trang 91

Cậu Chó nằm nghiêng mình ôm lấy Duyên. Duyên cúi gầm mặt

xuống im lặng. Cậu Chó kéo Duyên nằm xuống bên cậu. Duyên cố
gượng để chống lại thì cậu Chó đã nhanh nhẹn đưa chân ra ngáng
người Duyên chận Duyên nằm xuống bên cậu.

Duyên phải đành chiều theo cậu Chó người chồng của Duyên.

Duyên vội vàng nhấc đầu lên đưa tay hất mái tóc của nàng ra đằng
sau lưng cho nàng khỏi nằm chận lên.

Cậu chó cuống cuồng ôm ghì lấy Duyên...
Lụa đứng lên ngoài nhìn qua khe cửa đã trông thấy tất cả. Nàng

khẽ thở dài. Lụa không thấy giận hay ghen với Duyên nữa. Bỗng
nhiên nàng thấy thương tiếc con người xinh đẹp, nước da trắng bóc
đó. Thân thể Duyên lập lờ trong ánh sáng lờ mờ của gian phòng.
Cậu Chó đã làm cho Duyên không còn tự chủ được nữa. Hai ngày
hôm nay Duyên đã chịu đựng tất cả những gì mà cậu Chó đòi hỏi ở
nàng.

Lụa nắm chặt lấy chiếc cột bên nàng còng lưng nhìn qua khe cửa

để quan sát cho tỉ mỉ. Cậu Chó đã làm cho Duyên quằn quại trong
lòng tay của cậu Chó. Lụa đứng hàng giờ như thế cho đến khi mụ
Tám Canh vỗ vào mông nàng khẽ nói.

- Mợ đang có mang đứng lâu như thế đó không nên. Sau sanh

khó lắm mà mợ Bẩy!

Lụa quay lại nhìn mụ Tám Canh cười, khẽ thở dài:
- Chà mụ nói tui mới thấy mệt đó.
Mụ Tám Canh thấy Lụa lùi ra bèn ghé mắt nhìn vào lỗ thủng khe

cửa, mụ hặc miệng.

- Chà đồ quỷ!
Lụa cười nói:
- Mụ thấy người ta sung sớng không? Thằng quỷ sống đó mà.
- Mợ ghen rồi phải không?
Tuy trong lòng ức mà Lụa vẫn làm ra bộ thản nhiên.
- Ghen chi mụ Tám! Đời mình kể như bỏ rồi. Vô đây làm dâu cho

người ta nhưng chỉ là thỏa mãn cho thằng quỷ sống ấy, người chẳng
ra người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.