CÂU CHUYỆN CỦA TÔI TRONG NGÀNH QUẢNG CÁO - Trang 197

giờ ký một tấm séc nào. Tôi không biết chút gì về số tiền được
chi cho ngôi nhà thôn quê của tôi hay chi phí của bất kỳ thứ gì. Việc
biết những chi phí đó sẽ khiến tôi không hạnh phúc, vì có một thứ
gì đó mà mẹ đã nuôi dưỡng trong tôi. Nhưng biết chung chung
rằng những thứ này tốn nhiều tiền cũng không ảnh hưởng gì
đến tôi.

Về các chi tiêu cho cá nhân thì tôi rất tiết kiệm. Tôi luôn ăn

mặc khá sơ sài. Trước khi vợ tôi phàn nàn thì tôi chỉ mặc quần áo
may sẵn. Giờ thì tôi né những thợ may đắt tiền. Hiện tại khi đang
viết những điều này, tôi đã không mua một bộ com-lê mới nào
được hai năm rồi. Tôi không mua giày quá 6,5 đô-la. Khi ở khách
sạn, tôi đặt phòng rẻ nhất.

Tất cả những điều này được kể ra để cho thấy rằng động lực

làm việc của tôi không phải là vì tiền, cũng không phải vì danh
tiếng hay địa vị. Tôi không quan tâm đến cả hai thứ đó khi tôi ở
ngoài này, giữa những cánh rừng, bên cạnh những con người giản dị,
nơi tôi xây căn nhà của mình. Tất cả những thứ dường như đặt tôi
lên trên những người bạn của tôi dù dưới bất cứ hình thức nào đều
là những điều bất lợi. Ở đây, giữa vùng nông thôn, tất cả chúng tôi
gặp nhau một cách bình đẳng.

Tôi đã làm việc vì niềm vui và vì nó đã trở thành một thói quen.

Sau đó, tôi đi làm vì nhận ra rằng phải có ai đó làm việc cật lực để
đưa quảng cáo ra khỏi giai đoạn sơ khai của nó.

Lord & Thomas đề nghị với tôi một vị trí khi tôi 25 tuổi, đang

sống ở Grand Rapids. Tôi đi Chicago để thảo luận cơ hội với những
người sáng lập công ty. Khi đó, công ty chưa có người viết quảng cáo,
chủ yếu là một công ty môi giới, chuyên chào giá cạnh tranh với các
công ty quảng cáo khác để có được một khoảng không gian cố định.
Những nhà quảng cáo tự làm các quảng cáo của họ và gửi các hình in

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.