CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 102

Hai người xách đồ vào nhà, Giang Thiệu Minh liền bị con trai kéo lên

gác để kiểm tra bài tập.

Lộ Chi Phán mở túi quà ra, Ôn Khả Vân ngửi ngửi một chút rồi cười nói:

"Hồi bé, mẹ thích mấy món ăn kiểu này lắm. Chẳng nhớ bao nhiêu năm rồi
không trông thấy nữa".

"Tốt quá, chỗ này coi như để mẹ hoài niệm!" Lộ Chi Phán cười ngọt

ngào.

Ôn Khả Vân hồi tưởng lại chuyện cũ, vui vẻ kể cho cô nghe về món cháo

thơm ngon mà trước kia bà thích ăn.

Trong lúc hai người ngồi nói chuyện với nhau thì Giang Thiệu Minh

cũng đã kiểm tra xong bài tập của Thành Húc. Được bố khen mấy câu,
thằng bé mừng ra mặt. Lộ Chi Phán tiến lại xem, chữ viết của Thành Húc
không khác trước là bao, nhưng có thể cảm nhận rõ sự cố gắng trong từng
nét bút ngay ngắn.

Hai mẹ con ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, nhóc Thành Húc dường

như không quá chăm chú theo dõi như mọi khi.

"Tiểu Húc, mấy ngày vừa rồi con làm những gì?" Lộ Chi Phán nhận ra sự

thay đổi của con trai, bèn hỏi chuyện.

"Ông bà kể cho con nghe rất nhiều chuyện về bố. Bố thật tài giỏi! Con

ước sau này cũng sẽ trở nên tài giỏi như bố." Gương mặt non nớt của cậu
bé toát lên vẻ ngưỡng mộ và phấn khích.

Lộ Chi Phán mỉm cười nhìn con trai. Cô không rõ Thành Húc tôn sùng

Giang Thiệu Minh như vậy là tốt hay xấu. Nhưng cô cảm thấy những điều
Giang Thiệu Minh nói rất đúng, Thành Húc buộc phải đi tiếp trên con
đường này, nuông chiều thằng bé sẽ không giúp ích gì cho nó về sau. Muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.