CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 105

"Dù vậy bố cũng không nên đến tìm anh ta. Vì sao anh ta phải giúp nhà

mình chứ, chúng ta đâu có tư cách gì mà đến cầu cứu anh ta?"

"Con ăn nói cái kiểu gì vậy hả? Lộ Chi Phán là em gái con, Giang Thiệu

Minh là em rể con, về tình về lí, cậu ta đều nên giúp đỡ gia đình mình."

"Bố, con xin bố về sau đừng làm như vậy nữa! Con không muốn cả đời

này không ngóc đầu lên được!"

"Ăn với chả nói!"

"Con nói gì sai à?" Lộ Cẩm Trình bất mãn đứng dậy, "Tiểu Phán đâu có

nợ nần gì chúng ta, em ấy bị ép đến làm dâu nhà họ Giang đã là quá quắt
lắm rồi, em ấy không có nghĩa vụ phải...".

"Thế nào là bị ép? Chuyện đó do chính nó quyết định. Hơn nữa, bây giờ

chẳng phải nó sống rất tốt đấy sao, ai cũng phải ngưỡng mộ. Nếu không
nhờ chúng ta, làm sao nó có được cuộc sống sung sướng như vậy?" Ông Lộ
vừa nói, vừa tự mình rót một cốc nước rồi uống cạn.

Lộ Cẩm Trình cắn chặt môi, không muốn tiếp lời.

--- ------ ------ --- --- ------ ------ -----

Giang Thiệu Minh vừa về đến nhà đã bị ông Giang kéo vào thư phòng.

Nhóc Thành Húc thấy vậy, liền chạy đến bên Lộ Chi Phán, dè dặt hỏi: "Mẹ,
có phải bố làm sai chuyện gì khiến ông tức giận rồi không? Liệu ông có
đánh bố không?".

Trong mắt cậu bé, thư phòng giống như nha môn thường xuất hiện trên

tivi, ai vào đó đều không gặp chuyện tốt đẹp. Điều này nảy sinh trong tiềm
thức của cậu bé khi Giang Thiệu Minh vẫn còn nằm trong bệnh viện. Hồi
đó, có vài thuộc hạ của ông Giang đến nhà tìm ông, họ đều bị ông gọi vào
thư phòng giáo huấn. Cậu bé vốn tưởng chỉ có trẻ con mới bị mắng mỏ, hóa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.