CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 106

ra cả người lớn cũng sẽ bị mắng. Từ ngày đó, thư phòng trở thành một nơi
mà cậu không dám bén mảng tới.

"Không đâu. Ông nội và bố con chỉ đang bàn việc công thôi." Lộ Chi

Phán ôm con trai vào lòng, vui vẻ giải thích. Cô xoa đầu thằng bé, những
sợi tóc tơ mềm mại tạo cảm giác vô cùng dễ chịu.

"Mẹ, việc công là gì?"

"À, là... chuyện về công việc."

Thành Húc nửa hiểu nửa không gật đầu, "Vậy thì bố đã làm không tốt

chuyện gì đó."

Lộ Chi Phán ngẩn ra, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.

"Không thể nghĩ như vậy được, có thể ông và bố đang bàn bạc một

chuyện quan trọng."

Thành Húc bắt đầu cảm thấy rắc rối, tốt hơn cả là xem phim hoạt hình.

Giang Thiệu Minh vào thư phòng cùng bố, anh phần nào đã đoán được ý

tứ của ông. Một năm qua, mặc dù ông Giang không trực tiếp tham dự vào
chuyện làm ăn nhưng một số việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông.

Thư phòng có mấy giá sách trưng bày hầu hết là sách mà ông Giang đọc

hồi trẻ. Giang Thiệu Minh từng thấy bút tích của ông trong những cuốn
sách này. Đối với ông Giang, sách quý không nằm ở việc nó còn mới hay
không, mà nằm ở nội dung nó truyền tải. Rất nhiều sách lưu giữ ở đây đều
là ấn bản cổ, ông Giang đã tặng lại một số cuốn cho thư viện.

Thư phòng sơn màu trắng đơn điệu, tương phản với màu gỗ trầm của giá

sách khiến cho bầu không khí có phần bí bách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.