CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 110

Có lẽ anh cũng giống như hầu hết những đứa trẻ khác, trước mặt người lớn
thì tỏ ra vâng lời, nhưng sau lưng rất nghịch ngợm.

"Sao? Thiếu tự tin về mình thế à?" Cô cười.

"Phải nói là anh tin tưởng ở em mới đúng."

Anh vuốt tóc cô, chậm rãi luồn tay ra phía sau cởi áo ngủ của cô.

Lộ Chi Phán khép hờ mi mắt, bất động.

...

Lộ Chi Phán có phần thấp thỏm. Cô khẽ trở mình, nhắm mắt lại, nhưng

vẫn không sao ép bản thân ngủ được.

Vừa rồi, cô rất muốn nghe chính miệng Giang Thiệu Minh nói ra những

chuyện trước kia của anh, mặc dù cô biết điều đó là không thể. Trong đầu
cô chợt xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn, liệu hai
người có thể sống hạnh phúc bên nhau?

Cô rõ ràng hơn ai hết, chuyện đó không thể nào xảy ra.

Toàn thân cô bỗng trở nên cứng ngắc. Lộ Chi Phán, mày đánh cắp hạnh

phúc của người khác còn chưa đủ hay sao, ngay cả quá khứ của người ta
mày cũng ham muốn?

Người con gái đó... Cô không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu ta, bởi

vì khi đứng trước mặt đối phương, cô luôn có cảm giác tự ti, hèn mọn.
Không phải do đối phương xinh đẹp hay quá đỗi tự tin, mà bởi ánh mắt của
người ấy toát lên vẻ đẹp trong lành, tinh khiết như những tia nắng đầu tiên
của sớm mai. Cái vẻ đẹp thuần khiết ấy, Lộ Chi Phán đã để mất từ rất lâu
rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.