CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 112

CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT

CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT

Lục Xu

Lục Xu

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 7

Chương 7

Lộ Chi Phán cảm thấy đầu óc hỗn độn như thể đang chìm trong màn

sương mù dày đặc, xung quanh mờ mịt, không trông rõ thứ gì. Dù cô cố
gắng sức chạy thế nào cũng chằng thể di chuyển được, gắng sức hét thật to
cũng chẳng thể phát ra tiếng. Cô thậm chí cảm nhận được sự quẫn bách của
bản thân trong giấc mơ đó.

Giang Thiệu Minh tỉnh dậy, nhận ra Lộ Chi Phán có biểu hiện bất

thường. Trán cô nóng đến giật mình. Anh vội bật đèn lên, căn phòng thoáng
chốc sáng bừng. Lộ Chi Phán trông vô cùng chật vật với gương mặt ửng
đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, miệng không ngừng mấp máy như đang cố gắng
nói gì đó. Giang Thiệu Minh lo lắng vỗ nhẹ vào mặt cô, đến khi cô mở mắt,
anh mới thở phào. Sau đó, anh mau chóng thay quần áo, khoác thêm áo
ngoài cho cô rồi đưa cô đến bệnh viện.

Nghe thấy tiếng động, vợ chồng Giang Trọng Đạt cũng tỉnh giấc. Hai

người ra khỏi phòng, trông thấy Giang Thiệu Minh bế Lộ Chi Phán, lo lắng
hỏi: "Sao thế? Tiểu Phán làm sao thế?".

"Cô ấy bị sốt. Con đưa cô ấy đi viện. Lát nữa bố mẹ đưa Tiểu Húc đến

nhà trẻ giúp con."

"Được rồi, con mau đi đi!"

Anh bế cô vào xe rồi lập tức lái xe đến bệnh viện. Sắc mặt cô không còn

đỏ bừng nữa nhưng lại có phần nhợt nhạt. Dường như cô vừa trải qua một
nỗi sợ hãi khủng khiếp. Ánh mắt cô đã hết hoảng loạn, nhìn xung quanh
như muốn xác định điều gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.