CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 113

"Khó chịu lắm phải không?" Anh lo lắng nhìn cô.

Nghe thấy tiếng nói của Giang Thiệu Minh, cô mới quay sang phía anh.

Gương mặt cô hiện rõ sự bối rối và lo sợ khiến anh không khỏi nhíu mày,
"Sắp đến bệnh viện rồi".

Lộ Chi Phán thấy toàn thân nóng như lửa đốt, cô hé miệng nhưng không

thể nói ra lời. Cổ họng khô rát khó chịu. Giờ phút này, cô ước giá mà mình
đã uống say, như vậy, cô có thể mượn rượu để nói ra hết những điều day
dứt trong lòng bấy lâu. Thế nhưng, hình ảnh con trai thoáng qua, tức thì dập
tắt niềm mong mỏi đó của cô.

Cô có thể mặc kệ tất cả, nhưng còn Thành Húc thì sao? Thằng bé sẽ ra

sao? Cô không muốn để con trai mình thiếu bố hay thiếu mẹ. Trước kia, khi
Giang Thiệu Minh còn hôn mê, cô đưa con trai đến viện thăm anh và nói:
"Tiểu Húc, đây là bố con. Con không phải đứa trẻ không có bố, nghe
chưa!".

Khi Thành Húc đã biết đi, biết cầm đồ vật, mỗi lần đến thăm Giang

Thiệu Minh, cậu bé luôn vui vẻ lau mặt giúp bố và nói: "Con có bố, bố chỉ
đang ngủ một giấc dài, chẳng bao lâu nữa bố sẽ tỉnh dậy và đưa con đi chơi
công viên".

Bấy giờ, Lộ Chi Phán không hề nghĩ Giang Thiệu Minh sẽ tỉnh lại, mãi

đến khi điều đó thành sự thật, cô mới bắt đầu lo lắng về chuỗi ngày sắp tới
của bản thân, không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì. Lúc anh hôn
mê, cô luôn ở bên anh, chăm sóc anh, kể cho anh nghe về con trai, nhưng
khi anh tỉnh dậy, cô lại sợ hãi và lảng tránh anh.

Giang Thiệu Minh mất trí nhớ, quên đi tất cả. Hai vợ chồng Giang Trọng

Đạt ban đầu khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng và đau khổ vì con trai quên
mất bố mẹ. Nhưng sau đó, họ lại thấy may mắn, bởi Giang Thiệu Minh có
thể bắt đầu một cuộc sống mới, mọi chuyện trong quá khứ đều không dính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.