CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 116

không có cảm tình gì với Giang Thiệu Minh. Cô chỉ biết anh là một người
đàn ông tuấn tú, lịch thiệp. Cô hờ hững quan sát tất cả, sắm vai một người
vợ qua đường đúng nghĩa. Chỉ có điều sau đó không lâu, cô bắt đầu hận
anh.

Lộ Chi Phán mơ màng tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc nặng nề, toàn thân

kiệt sức. Bên cạnh, Giang Thiệu Minh ngả người ngủ thiếp đi trong bộ
quần mỏng tang, càng làm lộ cơ thể vốn hơi gầy của anh. Rõ ràng lúc đưa
cô đến bệnh viện, anh đã rất vội vàng, thế nên mới không kịp thay đồ cẩn
thận. Cô nhìn anh như vậy, khóe miệng bất giác mỉm cười.

Con người ta ai cũng vậy, khi đứng trước thứ mình yêu thích, luôn cố

gắng tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân không được từ bỏ.

Sau khi Giang Thiệu Minh mất đi kí ức, Ôn Khả Vân đã nắm lấy tay cô

mà ôn tồn nói: "Tiểu Phán, mấy năm qua ở nhà họ Giang, con đã hết lòng
chăm sóc cho Thiệu Minh, trong lòng mẹ từ lâu đã coi con như con gái
ruột. Thậm chí từ khi có con, cái nhà này mới giống một gia đình thật sự.
Không có con, mẹ thật không biết làm sao để vực dậy sau khi Thiệu Minh
xảy ra chuyện. Mẹ mong con ở lại, dù con không có tình cảm với Thiệu
Minh nhưng có thể vun đắp dần dần. Huống hồ, hai đứa còn có một đứa
con trai, con cũng nên suy nghĩ cho thằng bé".

Cô biết, họ sẽ không giao Tiểu Húc cho cô.

"Nhưng ..."

Ôn Khả Vân tiếp tục trấn an cô: "Mẹ biết con đang lo lắng điều gì, nhưng

bác sĩ đã nói rồi, Thiệu Minh rất khó khôi phục trí nhớ. Hiện giờ với nó,
chúng ta chính là người thân, những người khác đều không tồn tại".

Cô lặng im.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.