CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 119

chút nào. Về phòng riêng, bất giác nghĩ đến giấc mộng đêm qua, cô vội
vàng tự nhủ: Lộ Chi Phán, tất cả những chuyện đó đều kết thúc rồi, đừng tự
chuốc lấy muộn phiền nữa.

Lộ Chi Phán ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh dậy đã thấy con trai ngồi

bên giường. Thành Húc vui mừng mở to hai mắt rồi bỗng dưng chạy ra
khỏi phòng, lát sau cu cậu quay lại, hai tay bưng một chiếc bát. Cậu bé bảo
mẹ ngồi dậy rồi múc một thìa canh đưa lên miệng, thổi thổi cho bớt nóng.
Lộ Chi Phán dở khóc dở cười, cô chẳng qua chỉ bị sốt mà thôi, đâu có mắc
bệnh gì nặng đến nỗi cần người khác xúc cho ăn?!

"Để mẹ tự ăn."

Thành Húc kiên định lắc đầu, cẩn thận đưa thìa canh đến bên miệng cô.

Lộ Chi Phán đành phải để mặc con trai.

Hết bát canh, nhóc Thành Húc định chạy đi lấy tiếp thì bị Lộ Chi Phán

giữ lại, "Nói cho mẹ biết ai dạy con làm vậy?".

"Bà nội bảo mẹ bị ốm", cậu bé ngây ngô đáp. "Lúc con ốm, mẹ xúc cho

con ăn như thế mà!"

Ra là bắt chước theo mẹ ư?

Lộ Chi Phán cảm động ôm con trai vào lòng. Đây chính là con trai của

cô, là niềm hy vọng duy nhất của cô.

Giang Thiệu Minh tan làm vẫn chưa thể về nhà ngay mà phải tham gia

một buổi tiệc rượu. Anh gọi điện hỏi thăm tình trạng của Lộ Chi Phán và
báo cho mọi người không cần chờ cơm.

Vừa xuất hiện ở bữa tiệc, Giang Thiệu Minh đã bị hết người này đến

người khác tiến đến chào hỏi, mời hợp tác,... Anh khéo léo chèo lái sang
chuyện khác, không đưa ra bất cứ một lời hứa hẹn nào cụ thể. Đến những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.