CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 156

Lát sau, chiếc diều bay lên, Thành Húc phấn khích vừa chạy vừa nhìn

theo. Khi diều đạt tới vị trí cao nhất, cậu bé nói lớn: "Mẹ, mẹ nhìn xem,
diều bay cao chưa kìa!".

"Tiểu Húc giỏi quá!" Lộ Chi Phán tươi cười khen con trai.

Giang Thiệu Minh liếc nhìn cô. Lộ Chi Phán đứng dậy, đi về phía anh

nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thành Húc, "Cả bố con cũng rất giỏi".

Thành Húc cầm dây diều chạy tung tăng trên bãi cỏ, Giang Thiệu Minh

và Lộ Chi Phán đứng đằng sau, nét mặt ngập tràn hạnh phúc.

"Thằng bé cứ mãi vui vẻ như vậy thì thật tốt!" Lộ Chi Phán bỗng lên

tiếng. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, mà người lớn thì không tránh khỏi
những ưu phiền lo toan.

Giang Thiệu Minh không tiếp lời. Có lẽ khi anh còn nhỏ, bố mẹ cũng lo

nghĩ cho tương lai của anh như vậy. Số mệnh là một thứ rất kì diệu, không
chỉ đơn giản là sự diễn tiến của cuộc sống, mà còn là cảm tính nặng nề.

Thành Húc chơi được một lát thì chạy về hỏi ý kiến bố mẹ có thể mang

diều ra chơi cùng các bạn khác được không. Lộ Chi Phán vui vẻ đồng ý, thế
là cu cậu lại lon ton chạy tới chỗ đám trẻ bên kia.

Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán ngồi xuống bãi cỏ, vừa trò chuyện

vừa trông Thành Húc. Ánh nắng bao phủ khiến cô cảm thấy ấm áp, cả trái
tim cũng ấm áp không gì sánh bằng. Cô nghiêng đầu nhìn anh, tóc xõa trên
vai, "Không biết sau này lớn lên, con chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?".

"Anh không biết, nhưng chắc chắn là lúc ấy chúng ta đã già lắm rồi!"

Giang Thiệu Minh luồn tay vào mái tóc của cô, cảm giác êm ái khó tả giữa
những ngón tay rất dễ gây nghiện.

"Đúng thế, có lẽ tóc bạc hết rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.