CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 17

Đó là khu trang phục người lớn, Lộ Chi Phán gật đầu. Cô rất thích cảm

giác ấm áp khi gia đình quây quần bên nhau như thế này, nhất là vào thời
điểm màn đêm đang dần bao phủ toàn thành phố, nhưng một vài nơi vẫn
sáng trưng như ban ngày.

Giang Thiệu Minh lấy xuống một chiếc váy màu vàng, đưa cho cô, "Em

thử cái này đi!".

Lộ Chi Phán nhíu mày, nhận lấy chiếc váy từ tay anh rồi mang vào

phòng thử. Chiếc váy mặc lên người cô quả nhiên rất hợp, nhân viên bán
hàng dùng hết từ ngữ hoa mỹ để khen ngợi, nhưng cô chỉ nhìn về phía
Giang Thiệu Minh, đến khi anh gật đầu mới thôi. Trước giờ cô luôn ăn mặc
rất đơn giản, trang phục hầu hết là gam màu nhạt, tuy nhiên, dù cô có mặc
đồ sặc sỡ một chút thì vẫn có thể dung hòa được, không hề tạo cho người
khác cảm giác chói mắt.

Là đàn ông, hẳn là ai cũng sẽ tự hào khi vợ mình có phong thái cuốn hút.

Cô nhân viên thấy sự hiện diện của mình ở đây thật vô nghĩa, bèn bắt

chuyện với nhóc Thành Húc. Thằng bé thật đáng yêu, giọng nói rất ngọt tai.

Giang Thiệu Minh đi tới bên cạnh Lộ Chi Phán, nhẹ nhàng gạt mái tóc

của cô về phía sau gáy. Anh chạm khẽ vào tai cô. Vành tai cô rất đẹp, chỉ
có điều hơi mỏng. Người ta nói, người có vành tai tròn và đầy đặn mới là
người có phúc.

Anh nhìn hình ảnh hai người trong gương, mỉm cười hài lòng.

"Mặc dù anh mất trí nhớ, nhưng xem ra mắt nhìn vẫn tốt." Giang Thiệu

Minh nói đùa. Anh ra hiệu cho người bán hàng tính tiền, Lộ Chi Phán
nhanh chóng bước vào phòng thử đồ, không để anh phát hiện ra vẻ mặt
cứng nhắc và buồn bã của mình.

Cô cởi chiếc váy ra, trong đầu cứ nghĩ mãi về câu nói vừa rồi của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.