CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 180

"Bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi ít ngày",

cô gái đáp. "Em...em cũng sắp ra viện rồi."

Giang Thiệu Minh nhướng mày, "Lần trước cô nói cô quen tôi?".

Cô gái ngẩn ra giây lát, hai tay đan vào nhau, bối rối, "Anh... thật sự đã

quên hết tất cả rồi sao? Thậm chí không biết em là ai nữa ư?".

"Chẳng phải hôm đó tôi đã nói rõ ràng rồi đấy thôi."

Đối phương có phần khó hiểu, "Vậy những người khác thì sao? Không ai

nói gì với anh về em ư? Còn bức ảnh, anh không thấy em trong bức ảnh
hay sao?".

"Không, không có gì cả. Quá khứ đối với cô là một con số 0 tròn trĩnh."

Giang Thiệu Minh cảm thấy mình thật điên rồ khi mà mỗi câu cô gái này
nói ra, anh đều chăm chú lắng nghe và tin tưởng.

"Vì thế, anh cũng không biết em?" Cô gái mơ hồ hỏi.

"Đúng!"

"Tống Ngữ Vi. Anh đã bao giờ nghe đến cái tên này chưa? Họ có kể với

anh không?"

"Không, tôi nói rồi, tôi không biết gì cả."

Cô gái mím chặt môi, tựa như đang hạ quyết tâm.

Giang Thiệu Minh không vội vã hỏi ngay mà để đối phương bình tĩnh

suy nghĩ.

Gương mặt cô gái lấm tấm mồ hôi, cô đang cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Đây chính là cơ hội để cô chắp vá lại những khoảng trống. Lát sau, cô lên
tiếng: "Em... em là Tống Ngữ Vi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.