CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 182

Tống Ngữ Vi kích động đến nỗi những ngón tay run lên, "Sao họ lại làm

thế... Sao lại không nói gì hết? Giang Thiệu Minh, em là người gần gũi nhất
với anh...".

Vừa nói, viền mắt cô ta đã ngấn nước.

Giang Thiệu Minh lại cực kỳ bình tĩnh, "Tôi xảy ra tai nạn vào lúc nào?".

"Năm năm trước, cụ thể em không rõ lắm. Chỉ là, bây giờ em mới biết

nguyên nhân anh không đến tìm em..."

"Khi ở bên nhau, chúng ta đã từng làm những gì?"

Tống Ngữ Vi ngẩn người giây lát rồi chậm rãi nói: "Chúng ta làm rất

nhiều việc cùng nhau. Chúng ta quen nhau trong một chuyến du lịch,
hướng dẫn viên rất quá đáng, bắt chúng ta đi rất nhiều điểm thăm quan,
nhưng em không muốn đi nên anh ta yêu cầu em xuống xe. Chẳng hiểu lúc
đó em nghĩ gì mà cũng xuống, anh đã xuống xe cùng em. Thực ra em rất sợ
hãi khi bị đuổi ra đường ở nơi xa lạ không người quen biết. Nhưng anh lại
khen em dũng cảm, chưa từng thấy cô gái nào như thế nên mới cùng xuống
xe với em. Sau đó chúng ta đi chơi rất nhiều nơi, ngồi tàu lượn, nhảy
bungee, chèo thuyền,... Dần dần, chúng ta yêu nhau. Quãng thời gian đó,
em rất hạnh phúc...". Tống Ngữ Vi như chìm vào hồi ức, "Anh rất tốt với
em, luôn sẵn sàng ở bên cạnh em. Biết em thích ăn nho, anh nói sẽ trồng
một vườn nho lớn. Em cứ tưởng anh chỉ nói đùa, nào ngờ sau đó, chúng ta
thực sự sở hữu một vườn nho riêng. Anh và em còn cùng nhau chưng cất
rượu nho, trước đó còn xây dựng một hầm rượu nhỏ để bảo quản. Rượu đó
không phải rượu bình thường, mà là kỉ niệm, là ước hẹn. Chúng ta đã hẹn
nhau mười năm sau sẽ mở chai rượu đó, vào chính ngày kỉ niệm quen
nhau".

Viền mắt Tống Ngữ Vi mỗi lúc một đỏ, tâm trạng cô ta đang vô cùng

kích động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.