CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 198

"Tiểu Húc là con trai anh!" Cô trừng mắt. "Anh không được nghi ngờ

Tiểu Húc, không được!"

"Vậy còn em? Em là gì của anh?" Giọng anh nhẹ bẫng.

Lộ Chi Phán vô thức lùi lại hai bước, "Anh cảm thấy em có thể là gì của

anh? Anh nghĩ em là gì của anh?".

Đôi mắt cô đỏ lên, giờ phút này cô đột nhiên muốn bất chấp tất cả. Nếu

anh sẵn sàng, anh sẽ gạt bỏ tất cả mọi nghi hoặc, cô vẫn là vợ anh, vẫn là
người mà anh yêu thương nhất. Đáng tiếc, anh không sẵn sàng làm vậy.

Vì sao lại phá hỏng cuộc sống hiện tại? Chẳng phải họ đang sống rất tốt

đấy ư? Cô làm một người vợ thảo, một người mẹ hiền, còn anh là một
người chồng, người cha tốt. Anh còn nói hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi,
cùng nhau già đi, vì sao đột nhiên lại trở thành thế này? Vì sao anh nhẫn
tâm gạt bỏ tất cả...

Giang Thiệu Minh nhìn cô hồi lâu, bất đắc dĩ mỉm cười, "Em vẫn không

chịu nói sự thật với anh".

Sự thật ư? Sự thật gì đây?

Cô đã phải đứng giữa rất nhiều ngã rẽ của cuộc đời để đưa ra một lựa

chọn, từng bước đi tới ngày hôm nay. Sau khi Giang Thiệu Minh tỉnh lại,
cô đã đồng ý với bố mẹ anh rằng sẽ giấu giếm tất cả. Từ giây phút đó, cô đã
không còn "sự thật" nào để nói nữa rồi.

Cô nhìn anh, vì sao không nói sự thật? Cô nghĩ tới lí do, cảm thấy thật bi

thương vì mình còn chẳng bằng mấy thứ đó. Phải dũng cảm đến nhường
nào mới có thể thừa nhận sự thật này.

"Em không biết anh đang nói gì, em không hiểu." Cô bình thản nhìn anh,

nhưng trong lòng lại vô cùng kiên định giữ kín bí mật kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.