âm thầm gài bẫy anh, họ tin rằng anh sẽ vì đứa con mà tạm gạt nỗi đau sang
một bên, chấp nhận làm một người cha tốt. Anh biết điều đó, thế nên cô lại
càng thương anh.
Giang Thiệu Minh đồng ý yêu cầu của bố mẹ, họ cũng đã nhanh chóng
tìm được người thực hiện. Tống Ngữ Vi không quá để tâm tới cuộc sống
riêng tư của Lộ Chi Phán, bởi cô biết rõ bố mẹ chồng sẽ lo liệu chu đáo.
Hơn nữa, cô cũng rõ ràng thời gian còn lại của mình không được bao nhiêu.
Ngày lại ngày trôi qua, cuối cùng tin tức Lộ Chi Phán mang thai cũng
tới, chính miệng Giang Thiệu Minh nói với Tống Ngữ Vi. Cô không kìm
được xúc động, sờ tay lên bụng Lộ Chi Phán, nơi đó đã có một sinh mệnh
hình thành, cô không còn gì phải lo lắng nữa.
Hôm ấy, anh đưa cô ra ngoài phơi nắng. Ánh mặt trời ấm áp như vậy
nhưng cô lại cảm thấy rất buồn ngủ. Cô cầm lấy tay anh, sợ mình thực sự
ngủ thiếp đi mất.
Anh chậm rãi ngồi xuống nhìn cô.
"Thiệu Minh, gặp được anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời này.
Cảm ơn anh đã yêu em, đã cho em một gia đình hạnh phúc. Cảm ơn anh đã
cho em được gặp gỡ anh!"
Anh ôm cô vào lòng. Cô ngước lên nhìn anh, chạm tay vào mặt anh.
"Thiệu Minh, em đã không thực hiện lời hứa ở bên anh cả đời. Cho nên,
em cũng muốn anh rũ bỏ lời hứa của mình. Hãy để em trở thành quá khứ
của anh, như vậy em mới không thấy hổ thẹn nữa. Anh không cần làm gì
cho em cả, chúng ta như vậy mới công bằng..."
"Anh phải trở thành một người cha tốt, chăm sóc con của anh..."
"Hứa với em đi!"