CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 283

họ hoàn toàn xa lạ với nhau. Thế nhưng mỗi khi nhìn anh, cô luôn thấy cảm
động.

Đôi khi cô nghĩ mình đã quá nhạy cảm, sao có thể dễ dàng cảm động vì

những gì một người đàn ông làm cho người phụ nữ anh ta yêu đến vậy?

...

Lộ Chi Phán bị đánh thức bởi tiếng đập cửa liên hồi. Cô dụi mắt ngồi

dậy, không biết có phải mình nghe nhầm hay không. Thôn làng này quá
mức yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng. Đúng là ai đó
đang gõ cửa nhà cô, hình như không chỉ một người. Cô xuống giường bật
đèn, chẳng hiểu công tắc hay bóng đèn bị làm sao, ấn mãi mà không sáng,
cô đành phải nhờ đến ánh sáng lờ mờ của điện thoại. Ở đây không có dép
lê, cô chỉ có thể đi giày mình mang theo.

"Tiểu Phán, mau xuống mở cửa đi, chị gái cháu về này!" Giọng nói của

ông Tôn vọng lên.

Chị ư? Lộ Chi Phán ngừng tay đang buộc dây giày, bỏ cả điện thoại lại,

cứ thế lần theo lan can bước xuống cầu thang.

Hai tiếng chị gái khiến lòng cô trào dâng nỗi xót xa. Trong kí ức của cô,

chị là một thiếu nữ vẫn thường xuyên lén lút mua kẹo về cho cô ăn, dùng
tiền tiết kiệm mua tặng cô một chiếc kẹp tóc thật đẹp,... nhưng cũng chính
là người mà nhiều năm sau đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng, và nói với
mẹ: "Sao mẹ lại là loại phụ nữ này chứ? Có một người mẹ như mẹ chỉ
khiến con cảm thấy nhục nhã!".

Sau này, cô thường tự hỏi bản thân, có phải đối với chị, mình cũng chỉ là

sự tồn tại đáng xấu hổ hay không? À không, chính xác phải là bằng chứng
của nỗi xấu hổ mới đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.