CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 92

Giang Thiệu Minh vuốt tóc cô, "Con ở nhà trẻ đã có giáo viên trông nom,

về nhà thì ông bà chăm sóc, em đừng lo."

"Anh lúc nào cũng dùng lí trí để phân tích mọi vấn đề." Cô cúi đầu, "Em

chỉ là đang nhớ con thôi mà".

Giang Thiệu Minh giả vờ phụng phịu: "Ừ là lỗi của anh. Anh đưa em đi

chơi, nhưng em lại chỉ nhớ tới con trai của chúng ta".

"Đâu có." Cô trách anh. Bố mẹ chắc chắn sẽ trông nom Tiểu Húc tốt, nếu

nhớ thằng bé thì buổi tối cô có thể gọi điện về nói chuyện với nó.

Tiếng cười giòn giã của đám trẻ con vẫn vang lên không ngừng, xa xa có

người phụ nữ đang ngồi giặt quần áo bên bờ sông, khe khẽ cất tiếng hát.

Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán không hề biết rằng, người đàn ông

trung niên kia vẫn nhìn theo họ. Nét mặt ông ta tràn ngập vẻ hoài nghi,
miệng lẩm bẩm: "Rõ ràng là ông chủ Giang, vì sao lại nói là không biết
mình? Kì lạ, trước kia ông chủ nhớ rõ mặt từng công nhân trong vườn nho.
Nhưng mà người phụ nữ kia là ai? Chẳng lẽ ông chủ giấu bà chủ, lén lút ra
ngoài lăng nhăng? Đúng vậy rồi, vì thế nên mới giả vờ không quen biết
mình đây mà".

Chạng vạng, Lộ Chi Phán gọi điện về nhà hỏi thăm ông bà Giang rồi nói

chuyện với nhóc Thành Húc. Gác máy, cô mới pháy hiện Giang Thiệu
Minh đã ra ngoài từ khi nào. Vì điện thoại di động của anh để trong phòng
nên cô ở lại đợi anh. Một lát sau, Giang Thiệu Minh mua đồ ăn trở về, cô
liền trách: "Sao anh chưa nói tiếng nào đã ra ngoài thế?".

"Lúc em nói chuyện điện thoại đâu có để ý tới anh?"

Nghe được sự bất mãn trong giọng nói của Giang Thiệu Minh, Lộ Chi

Phán chỉ biết cười trừ. Cô nhận lấy túi đồ ăn, bày lên bàn rồi cung kính nói:
"Bệ hạ, thỉnh dùng bữa!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.