CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 94

thức tránh xa người đàn ông lạ mặt kia, tránh xa sợi dây liên hệ với quá khứ
của mình.

Lúc này, Lộ Chi Phán trở mình, gối đầu lên vai Giang Thiệu Minh, hơi

co người lại. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Bao nhiêu băn khoăn nãy giờ
vụt tan trong phút chốc. Anh tin tưởng vào phán đoán của bản thân, những
chuyện không nên biết thì tốt nhất đừng cố tìm hiểu. Con người ta sống trên
đời, đôi khi không cần thiết phải làm rõ ràng tất cả mọi thứ.

Ngày hôm sau, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán tỉnh giấc khá sớm.

Ông chủ nhà nghỉ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho họ. Lộ Chi Phán rất cảm
động, hôm qua hai người chỉ thuận miệng nói sáng nay sẽ dậy sớm để lên
núi, nào ngờ chủ nhà lại chu đáo như vậy.

"Có mấy món dân dã thôn quê, không biết có hợp khẩu vị cô chú không",

bà chủ cười. "Nghe nói người ở tỉnh rất ít khi ăn sáng, nhưng lát nữa cô chú
đi đường xa thì nên ăn chút vào lót dạ kẻo đói."

Lộ Chi Phán rất thích đôi vợ chồng này, ánh mắt họ toát lên sự lương

thiện và giản dị.

"Ăn sáng rất tốt cho sức khỏe. Chúng tôi đều thích ăn sáng." Cô nói bằng

giọng dí dỏm.

Cô nhớ lại thời đi học, được nghe giáo viên giảng giải về tác hại của việc

bỏ bữa sáng. Sau một đêm dài nghỉ ngơi, thức ăn đã được tiêu hóa hết
nhưng dạ dày vẫn hoạt động, nếu không kịp thời bổ sung thức ăn thì lớp
niêm mạc dạ dày sẽ hỏng. Chỉ có điều, đã nhiều năm trôi qua, cô không còn
nhớ rõ những thuật ngữ chuyên môn kia nữa, sợ nói không đúng sẽ thật có
lỗi với giáo viên năm xưa.

Cô nếm thử một miếng cháo, cảm thấy hương thơm có gì đó rất lạ.

"Đây là chào gì thế ạ? Ngon quá."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.