CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 95

"Cháo đậu nành bình thường thôi mà. Hôm nay tôi xay đỗ tương, chiều

tối cô chú về sẽ có đậu phụ tươi để ăn."

Lộ Chi Phán tươi cười gật đầu. Vừa rồi ăn cháo, cô thấy mùi vị vừa quen

vừa lạ, nghĩ mãi không vẫn không nhớ là thứ gì, hóa ra là đậu nành.

Trước đây, bà ngoại rất thích ăn đậu nành. Trong căn bếp tối om, bà đặt

một chiếc cối đá ngay bên cạnh bếp lò. Cô thường xuyên trông thấy mẹ và
cậu đẩy cối đá, còn bà ngoại đứng ở giữa, thi thoảng thêm nước và hạt đầu
vào cối. Lát sau, chất lỏng màu trắng sữa chảy ra từ khe cối.

Những lúc thấy mọi người xay đậu tương là lúc mà cô cảm thấy vui vẻ

nhất. Bởi vì sau khi đun sôi thứ chất lỏng màu trắng sữa kia lên, thêm chút
đường vào, cô sẽ có ngay một li sữa đậu nành thơm ngon, bổ dưỡng.

Chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua, tuy rằng không còn nhớ rõ hình

dáng bà ngoại và mẹ, nhưng những sự việc nhỏ nhặt kia lại in đậm trong kí
ức của cô.

Tâm trạng vui vẻ, Lộ Chi Phán tiếp tục ăn hết hai bát cháo. Ăn sáng

xong, hai người chào vợ chồng chủ nhà rồi xuất phát.

Sắc trời vẫn chưa sáng rõ, tiếng bước chân vang lên đều đặn trên con

đường đá, nghe như thanh âm từ một loại nhạc cụ nào đó. Ra khỏi thôn
làng là trông thấy một con đường mòn, hai bên cỏ mọc um tùm, sương
trắng đọng li ti trên lá. Hai người đi chưa được bao xa thì giày dép đã ướt
nhèm vì sương.

Lộ Chi Phán khẽ nói: "Có phải đang trách thầm em vì em cứ nhất định

đòi đi leo núi không?".

Giang Thiệu Minh thở dài, "Hết cách rồi, bà xã là do tự anh chọn, rắc rối

cũng phải chịu chứ sao".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.