CÂU CHUYỆN MỘT GIẤC MƠ - Trang 33

Làn gió gia tăng cường độ. Giờ đây, tôi đang giữa đàn cừu và kho tàng của
tôi, chàng trai nghĩ như thế. Chàng phải chọn lựa giữa những gì chàng đã
quen thuộc và những gì chàng muốn có. Đấy cũng là cô gái con người
thương gia, những cô ta không quan trọng như đàn cừu của chàng, bởi vì cô
nàng không lệ thuộc vào chàng. Chàng chắc chắn rằng chẳng có gì khác
với cô nàng vào ngày chàng xuất hiện: với nàng, mỗi ngày đều như nhau,
và khi mỗi ngày đều giống như ngày kế tiếp, bởi vì người ta đã vô tình
không nhận thấy những việc tốt lành xảy ra trong đời sống của họ mỗi ngày
khi mặt trời lên.

Tôi đã lìa bố tôi, mẹ tôi, và phố thị lâu đài sau lưng. Họ đã quen với việc
tôi lìa xa, và tôi cũng thế. Đàn cừu cũng sẽ với sự không có mặt của tôi ở
đấy, chàng nghĩ như thế.

Từ nơi chàng ngồi, chàng có thể quan sát khu chợ. Người ta đến và đi từ
cửa hàng bánh. Một đôi trai gái đã ngồi trên băng ghế nơi chàng nói
chuyện với ông lão, và họ hôn nhau.

“Người làm bánh…” chàng nói với chính mình, và không nghĩ trọn ý
nghĩ. Làn gió đông của Địa Trung Hải vẫn tiếp tục mãnh liệt hơn, và chàng
cảm thấy sức mạnh của nó trên mặt chàng. Làn gió ấy đã mang người Ma-
rốc đến, vâng, những nó cũng mang đến mùi hương của sa mạc và của
những người đàn bà che mặt. Nó đã từng mang với nó mồ hôi và những
giấc mơ của những người đàn ông một lần ra đi vì điều chưa biết, và vì
vàng và mạo hiểm- và vì những Kim tự tháp. Chàng cảm thấy ghanh tỵ với
tự do của làn gió, và thấy rằng chàng có thể có thứ tự do như gió ấy.
Không có gì có thể giữ chàng lại trừ chàng. Đàn cừu, cô gái, và những
cánh đồng của Andalusia chỉ là những bước trên con đường đến “huyền
thoại cá nhân” hay niềm mơ ước của chàng.

Ngày hôm sau, chàng trai gặp ông lão, lúc giữa trưa đứng bóng. Chàng
mang theo chàng sáu con cừu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.