CÂU CHUYỆN MỘT GIẤC MƠ - Trang 73

hành: rồi thì, có sự lộn xộn, hổn độn và la hét, tiếng khóc của trẻ con và
tiếng kêu của thú vật, tất cả rối rắm hòa lẫn với sự sợ hải cuả những người
hướng dẫn và những thương gia.

Nhưng trong sa mạc, chỉ có âm thanh bất tận của gió và nhịp chân của
những con thú. Ngay cả những người hướng dẫn cũng nói rất khe khẽ với
từng người.

“Tôi đã băng qua sa mạc này nhiều lần,” một người chăn lạc đà đã nói
trong một đêm. “Nhưng sa mạc thì quá rộng, và chân trời quá xa, nó làm
người ta cảm thấy bé nhỏ, và như có phải họ nên tiếp tục im lặng.”

Chàng trai hiểu một cách trực giác ý nghĩa của ông ta, ngay cả chưa bao
giờ đặt chân trên sa mạc trước đây. Bất cứ khi nào thấy biển, hay lửa,
chàng rơi vào im lặng, ấn tượng bởi năng lực thiên nhiên của chúng.

Mình đã từng học những thứ từ những con cừu, và mình đã từng học nhưng
thứ từ pha lê, chàng nghĩ. Mình cũng có thể học những điều từ sa mạc. Nó
có vẻ già và thông thái.

Gió không bao giờ ngừng, và chàng trai nhớ lại ngày chàng ngồi trên pháo
đài ở Tarifa với những làn gió giống như thế này thổi vào mặt. Nó làm
chàng nhớ lại lông cừu… những con cừu của chàng bây giờ đang tìm thực
phẩm và nước uống trên những cánh đồng ở Andalusia như chúng vẫn làm
thế ấy.

“Chúng không còn là những con cừu của mình nữa,” chàng nói với chính
mình, mà chẳng có nổi niềm luyến tiếc quá khứ. Chúng phải quen với
những người chăn cừu mới của chúng, và chắc chắn đã quên mình rồi. Thế
thi tốt thôi. Những tạo vật như những con cừu thì quen với việc du hành,
và biết về việc tiến tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.