CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 166

“Em đúng là đồ ngôc, rõ ràng đã chạy thoát rồi sao còn quay lại? Em

không sợ bác nông dân ấy lên cơn giận dữ sao?”, Mặc Trì tán thưởng cô
theo cách riêng của mình.

“Em sợ bác ấy bắt nạt anh”.

“Lẽ nào anh vô dụng đến mức cần một cô bé như em bảo vệ sao?”,

Mặc Trì nhìn xuống chân mình, vờ làm bộ không vui.

“Tuyệt đối không phải như vậy đâu”, Tư Tồn vội vã giải thích: “Em sợ

anh chưa từng làm chuyện xấu bao giờ, lúc bị bắt e không biết đường thoát
thân”.

“Kinh nghiệm trận mạc của em cũng dạn dày gớm nhỉ? Xem ra, em đã

tái phạm nhiều lần rồi đúng không?”, Mặc Trì dường như đã “nghiện” đấu
khẩu với cô. Khi mối quan hệ của họ đã trở nên thân mật, anh mới phát
hiện, hóa ra cô cũng là người mồm mép lanh lợi.

“Cái gì mà kẻ tái phạm chứ? Chẳng qua là vì nông dân ở thành phố

các anh ki bo quá đấy thôi, bẻ mấy bắp ngô cũng tính là ăn trộm...”, Tư Tồn
lại bắt đầu nói với giọng phẫn nộ.

“Thôi được rồi, cái gì mà nông dân thành phố với cả nông thôn, em lại

nói năng linh tinh rồi đấy. Mau ra đây để anh chải lại tóc cho nào”. Hai bím
tóc của Tư Tồn lúc này đã sổ hết cả ra, bù xù như tổ quạ.

Tư Tồn liền ngồi quay lưng vào Mặc Trì, cảm nhận rõ anh đang tháo

hai bím tóc của cô ra và nhẹ nhàng vuốt lại. Trong thời kì loạn lạc, anh và
em gái đã phải dựa vào nhau mà sống nhưng anh cũng chưa từng chải tóc
cho em gái. Hôm nay nhìn mái tóc rối bù của Tư Tồn, đột nhiên anh lại có
mong muốn được chải tóc cho cô. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào mái
tóc của một người con gái, động tác có phần luống cuống nhưng cảm giác
lại vô cùng kì diệu. Ngón tay anh đan vào làn tóc dày mềm mượt rồi nhẹ
nhàng vuốt lại đám tóc rối cho chỉnh tề. Lần này, Tư Tồn không trêu chọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.