CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 167

anh cũng không đâu khẩu với anh. Cô ngồi yên lặng, chờ anh tết tóc ình,
bỗng nhiên nhớ đến một bài thơ cổ đã từng học: “Kết tóc nên duyên vợ
chồng, ân ái không nghi hoặc”. Bài thơ ấy chắc hẳn nói về hình ảnh của họ
ngay lúc này đây. Cô len lén quay đầu nhìn khiến bàn tay đang mải tết tóc
của anh bỗng trở nên quýnh quáng. Làm ra vẻ phiền não, anh chỉnh đầu cô
quay lại. Hai má Tư Tồn thô't nhiên ửng đỏ, cô khẽ mím môi mỉm cười.

Bóng chiều dần buông, Tư Tồn dìu Mặc Trì tới bên bờ sông, vợt nước

rửa khuôn mặt lấm lem, còn những vết bẩn trên quần áo thì không tài nào
gột đi được. Hai người cùng nhìn nhau và thấy đối phương hệt như một chú
khỉ nhếch nhác.

“Không sao đâu, giờ này có lẽ mẹ vẫn chưa về, chúng mình có thể lẻn

lên phòng”, Mặc Trì nói.

Gần đây, công việc của vợ chồng Thị trưởng Mặc quả thực vô cùng

bận rộn, họ hiếm khi về nhà trước chín giờ tối.

Dưới ánh trăng, Mặc Trì và Tư Tồn cùng thong dong dạo bước về nhà,

chẳng khác nào đang thưởng thức một thú vui tao nhã. về đến cổng, ánh
mắt của cả hai không khỏi bị hút vào ngôi nhà trước mặt. Bình thường sẽ
không có ai ở nhà vào giờ này, nhưng hôm nay đèn điện lại sáng trưng.

“Mọi người chắc đã ăn cơm xong và về phòng rồi. Chúng mình chỉ

cần nhẹ nhàng trở về phòng, tắm giặt sạch sẽ thì không phải lo gì nữa”,
Mặc Trì lên tiếng an ủi Tư Tồn. Thật ra, tim anh cũng đang đập thình thịch,
bộ dạng nhếch nhác này nhỡ đâu bị bố mẹ nhìn thấy thì chuyện Tư Tồn bị
đình chỉ học cũng theo đó mà vỡ lở mất.

Người xưa nói thật chẳng sai: “người tính không bằng trời tính”. Vừa

bước vào cửa, Mặc Trì và Tư Tồn đã bắt gặp Thị trưởng Mặc và Trần Ái
Hoa đang ngồi trên sô pha, sắc mặt lạnh lùng, mắt nhìn đóng đinh về phía
cửa ra vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.