CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 179

không thể đi lại được vì không những bị viêm xương nghiêm trọng mà còn
bị gai cột sống nữa.

Để giải tỏa nỗi hoài nghi trong lòng Tư Tồn, Mặc Trì liền giải thích:

“Chân của anh vốn dĩ có cảm giác nên có thể cử động được, chỉ là khi đứng
dậy sẽ hơi đau một chút thôi”.

“Thế anh còn cố đi lại làm gì?” Trước kia, đã vài lần chứng kiến cảnh

chân phải của anh run run trụ không vững, lại phải nén chịu nỗi đau đớn
giày vò khi gắng sức đứng dậy, cô thà nhìn anh ngồi xe lăn còn hơn

“Bây giờ anh đã đi làm rồi, nếu cứ tiếp tục ngồi xe lăn, mọi người vẫn

nghĩ mình tàn phế vô dụng, sẽ không cho làm gì cả. Anh muốn ọi người
thấy anh không tàn phế, anh có thể đi lại và làm việc được”, Mặc Trì phấn
chấn nói.

“Có phải trong cơ quan anh làm việc có người tên là Trương Vệ gì đó,

dính lấy anh chặt ỉắm phải không?” Tư Tồn nhớ lại cái người mà Mặc Trì
đã nhắc đến trong thư, đến cả người ta đi vệ sinh cũng nằng nặc đòi đi theo
bằng được. Mỗi khi nghĩ đến là cô lại thấy buồn cười.

13. Là câu thơ nằm trong bài Âm trung bát tiên ca của Đỗ Phủ, ý

muốn chỉ những người có dung mạo tuấn tú, phong thái anh hùng.

“Còn không đúng sao?” Đúng là thời gian vừa rồi, Mặc Trì không

khỏi cảm thấy có chút phiền phức với con người ấy. Trương Vệ Binh nhận
được lệnh từ thư kí Lưu Xuân Hồng, thế nên cả ngày không chịu làm gì cả,
chỉ một mực hỏi han săn sóc đến anh. Sự niềm nở ấy đôi lúc cũng khiến
Mặc Trì vô cùng xúc động.

Vị bác sĩ điều trị cho anh trước đây từng nói anh không thể tự đi lại

được, nhưng bao lâu nay anh vẫn ấp ủ mong muốn tập đi cho bằng được.
Từ khi đi làm, quyết tâm này mỗi ngày càng mãnh liệt thêm. Anh mua nạng
rồi khắc khổ luyện tập. Bây giờ, anh đã có thể chống nạng đi từ nhà đến cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.