CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 184

“Được thôi”. Tư Tồn chạy đến bên anh nhanh như một cơn gió, đưa

đôi nạng rồi chu đáo dìu cánh tay anh. Mặc Trì mỉm cười nghĩ bụng, chiêu
này quả thực Tất hữu dụng, cô gái nhỏ này dù say đến thế vẫn luôn khắc
cốt ghi tâm sứ mệnh chăm sóc cho anh.

Tư Tồn đỡ Mặc Trì, hai người nghiêng nghiêng ngả ngả đi lên tầng.

Thực ra, Tư Tồn đã say đến nỗi đi chẳng vững, Mặc Trì mới là người phải
ra sức giữ chặt “kho báu sống” của mình. Khi vừa mới bước lên cầu thang,
cô lải nhải nói phải múa cho Mặc Trì xem. Trước đây, Tư Tồn có học kiểu
gì cũng không vặn vẹo được chân tay, nhưng hôm nay đột nhiên cô khua
chân múa tay, rất giôlng với thứ gọi là “múa”. Quên mất rằng mình đang
đứng trên cầu thang, cô cứ thế quay người khiến đôi chân bước hụt, người
sắp lăn xuống đất tới nơi rồi. Mặc Trì kêu lên thất thanh, vội vàng đỡ sau
lưng Tư Tồn, nào ngờ không những không đỡ được cô mà cả anh cũng theo
cô lăn xuống đất.

Vào giây phút đó, theo bản năng, cả hai đều bảo vệ yếu điểm của đối

phương, Mặc Trì ôm lấy đầu Tư Tồn, còn Tư Tồn ôm chặt chân Mặc Trì.
Đến lúc này cô mới hốt hoảng nhìn anh: “Để em xem anh có bị thương
không!”

Mặc Trì liền kéo cô lại: “Anh không sao cả”. Cũng may họ mới chỉ đi

được ba bốn bậc cầu thang.

“Xin lỗi anh, em lại gây họa rồi”. Tư Tồn nói xong liền cúi rạp xuống,

hành lễ theo kiểu quân nhân, trông rất khoa trương. Hai mắt cô bắt đầu đỏ
hoe, nước mắt trực trào ra.

Mặc Trì đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt cô: “Đồ ngốc, anh làm sao bị

thương dễ dàng thế được, em đừng khóc nữa”.

“Để em xem nào”. Tư Tồn quỳ xuống nền nhà, quan sát Mặc Trì một

lượt từ đầu đến chân, vừa nhìn nước mắt vừa lã chã tuôn rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.