CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 187

Ngọn lửa vừa mới được dập tắt lại bùng cháy. Nhấc tay cô ra, anh âm

thầm cầu nguyện: “Bà cô nhỏ của anh, em làm ơn an phận một chút đi”.

Kì nghỉ hè của Tịnh Nhiên cũng đã đến. Cô ấy gọi điện về nhà thông

báo ngày mai sẽ về đến nơi, đi cùng còn có hai cô bạn học đang nóng lòng
muốn tới thành phố này du lịch. Họ sẽ lưu lại nhà họ Mặc trong một thời
gian ngắn.

Buổi trưa hôm sau, Tịnh Nhiên đã có mặt ở nhà theo lời hẹn. Hơn nửa

năm không gặp, cô đã hoàn toàn lột xác trở thành một cô gái thành thị với
mái tóc ngắn che tai ôm lấy khuôn mặt trái xoan vốh đã thanh tú nay càng
thanh tú hơn, làn da trắng nõn nà như tỏa ra ánh sáng. Cô vận một chiếc áo
sơ mi ngắn tay chiết eo cùng chiếc quần bó tôn lên đôi chân dài bất tận,
nhưng ống quần lại loe ra che kín đỗi tông bằng nhựa. Quả nhiên, đi cùng
cô là hai người bạn gái. Cả hai đều mặc váy liền thân, mỗi người vác một
giá vẽ lớn màu tím than sau lưng, trông ai cũng duyên dáng yêu kiều. Tiệc
đón khách đã được cô giúp việc chuẩn bị chu đáo. Trong bữa tiệc, Trần Ái
Hoa thấy cách ăn vận của con gái liền chau mày lại. Tịnh Nhiên sà vào
lòng mẹ nũng nịu: “Cái này gọi là quần ống vảy, ỡ Bắc Kinh đang rất thịnh
hành. Con cũng mua tặng chị dâu một cái đấy”.

Tư Tồn đang chúi đầu uống canh, nghe thấy vậy mặt bỗng đỏ bừng

lên, cô lắc đầu nói: “Chị không cần đâu!”

Tịnh Nhiên không mấy để ý đến lời của Tư Tồn, cô kéo hai người bạn

của mình lại và giới thiệu: “Đây là hai người bạn thân của con, Giang
Phinh Đình học khoa Y trường đại học Bắc Đại và Từ Lan học ở Học viện
Mỹ thuật Trung ương. Chúng con quen nhau trong hội hữu nghị sinh viên
thủ đô. Cả hai đều là người Bắc Kinh, nhân kì nghỉ hè này muô'n tới đây để
du lịch, vẽ tranh”.

Mặc Trì cảm thấy tò mò liền quay sang hỏi Giang Phinh Đình: “Học

khoa Y cũng phải vẽ tranh sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.