CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 192

Thấm thoắt đã một tháng trôi qua, ngày ngày, Mặc Trì đều chống đôi

nạng tự mình đi tới cơ quan. Bây giờ, anh đã có thể điều khiển chúng một
cách điêu luyện, chỉ có điều nếu đi lại quá lâu chân phải sẽ rất đau. Anh
cũng không mấy bận tấm tới điều ấy, chỉ đơn giản cho rằng, do mình lâu
ngày không đi lại, thiếu luyện tập mà thôi. Nhưng Giang Phinh Đình lại
nhanh'chóng nhìn ra vấn đề trong cách đi cứng nhắc của anh. Hôm đó, sau
bữa tối, Mặc Trì đứng lên một cách khó khăn, Giang Phinh Đình đột nhiên
nói: “Anh Mặc Trì, em có thể kiểm tra chân giúp anh được không?”

Mọi người nghe cô nói đều lấy làm ngạc nhiên. Mặc Trì vốh dĩ không

thích người khác chú ý tới chân của mình, dù là chân trái khiếm khuyết hay
chân phải cứng nhắc đều là những thứ cấm kị trong lòng anh.

Ngay cả đối với người mà anh không có gì phải giữ kẽ như Tư Tồn,

anh cũng không bao giờ đồng ý cho cô xem đôi chân tàn tật của mình. Quả
nhiên, sau câu nói của Giang Phinh Đình, sắc mặt Mặc Trì tái nhợt, hai tay
gắng sức nắm chặt đôi nạng. Không muô"n làm cô phải khó xử, anh nhanh
chóng điều chỉnh lại cảm xúc rồi mỉm cười nói: “Chân của anh đã thành ra
như vậy rồi, có gì đáng xem nữa đâu?”

“Nếu như em đoán không sai, chân phải của anh bị viêm khớp và gai

xương rất nặng. Hơn nữa, gần đây còn nghiêm trọng hơn trước”, Giang
Phinh Đình nói.

“Sao lại thế được?”, Tịnh Nhiên hốt hoảng nói: “Trước đây anh mình

chỉ ngồi xe lăn, bây giờ có thể đứng dậy được rồi, vậy phải là tiến triển tốt
chứ, sao lại nghiêm trọng hơn được?”

Tư Tồn lo âu nhìn Mặc Trì, cô đỡ anh ngồi xuống, đôi tay vô thức xoa

nhè nhẹ lên đầu gối anh: “Có phải anh lại ương bướng không? Cứ để cô ấy
kiểm tra xem sao nhé”. Với Tư Tồn, chỉ cần là những người học y đều
được cô coi là bác sĩ, nên ít nhiều có phần kính nể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.