CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 215

“Bởi vì...”, Mặc Trì cố ý làm ra vẻ tội nghiệp: “Chân anh không khỏe,

làm sao mà đuổi kịp được em”.

Tư Tồn cúi đầu, đưa tay chạm vào chỗ đầu gối bị thương của Mặc Trì

và cảm thấy chỗ đó lạnh như đóng băng, rồi cô lại xoa lên phần chân trái
còn lại của anh, nỗi thương cảm trào dâng trong lòng. “Anh yên tâm”, cô
nói: “Anh không cần đuổi theo em nữa vì từ nay em sẽ không bao giờ rời
xa anh cả”.

Vào bữa sáng ngày hôm sau, Tịnh Nhiên thông báo với mọi người

Giang Phinh Đình sẽ đón chuyến xe sớm trở về Bắc Kinh. Trần Ái Hoa nói
với vẻ khách khí: “Sao cháu về sớm thế? Không phải ban đầu đã dự định
tuần sau khai giảng mới về sao?”

Giang Phinh Đình mặt mũi phờ phạc, dường như đã mất ngủ cả đêm:

“Thưa cô, cháu có việc gấp phải về trước. Cảm ơn cô đã tiếp đãi cháu trong
những ngày qua”.

“Thế cũng được, sau này có thời gian lại tới chơi”. Công việc vô cùng

bận rộn nên Trần Ái Hoa cũng không để tâm đến chuyện đã xảy ra thêm
nữa. Bữa sáng xong xuôi, bà cùng Thị trưởng Mặc vội vã đi làm ngay.

Lúc Mặc Trì thay giày và chuẩn bị đi làm thì Giang Phinh Đình đưa ột

anh bức họa: “Mặc Trì, đây là bức họa em đã thức cả đêm qua để vẽ, tặng
anh đấy”.

Mặc Trì đón lấy bức tranh và mở ra xem. Giang Phinh Đình vẽ rất

đẹp, tuy chỉ là vẽ lại theo trí nhớ nhưng đã làm toát lên cả hình hài lẫn thần
thái của nhân vật trong tranh. Mặc Trì nhìn một lúc rồi trả lại bức tranh cho
cô: “Anh không thể nhận được”.

Đột nhiên giữa chừng Tư Tồn xông ra giành lấy bức tranh và hết lời

khen ngợi: “Đẹp thật đấy. Giang Phinh Đình, sau này em chắc chắn sẽ trở
thành một họa sĩ lớn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.