CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 279

nào cũng phải nghĩ đến em, nhớ viết thư cho em mỗi ngày”. Tư Tồn không
hề khách khí: “bố trí” nhiệm vụ cụ thể cho Mặc Trì. Bình thường anh đều
mua quà cho cô, còn cô chỉ có thể viết tặng anh một bài thơ. Mặc Trì hồi
âm lại cũng viết thơ cho cô, thậm chí anh còn viết hay hơn rất nhiều. Hai
năm qua, những lá thư của họ đã tích đầy cả ngăn kéo, nhưng xem ra cả hai
vẫn chưa hề tỏ ra nhàm chán với cách trao đổi này.

Tư Tồn, theo thói quen, cất chiếc giày trái mà Mặc Trì không đi tới

vào tủ. Ớ nơi làm việc, Mặc Trì quen với một quân nhân tàn tật bị mất một
chân phải. Cả gia đình anh ta năm người phải sông dựa vào trợ cấp của Nhà
nước, cuộc sống vô cùng khó khăn. Cỡ chân của người đó cũng tương tự cỡ
chân của anh nên Mặc Trì thường dặn Tư Tồn cất chiếc giày anh không đi
đến vào tủ để mỗi năm gửi cho người đó một lần.

Nhưng lần này, khi thấy Tư Tồn định cất chiếc giày trái, anh liền ngăn

cô lại. Anh cầm chiếc giày lên rồi nâng niu đặt trở lại hộp. “Cái này không
đem cho được, anh sẽ giữ lại”.

Tư Tồn ngạc nhiên tròn miệng. “Giày của vợ tặng, anh không nỡ đem

cho người khác, không dùng đến cũng cứ để đó ngắm”, Mặc Trì nói.

Lần này Tư Tồn phản ứng tức thì, cô nói: “Ai bảo không dùng đến

nào? Em đọc sách thấy người ta nói, sau này khoa học phát triển, anh có thể
lắp chân giả. Lắp chân giả rồi sẽ đi lại được như người bình thường, đến
lúc đó chắc chắn sẽ dùng tới chiếc giày này”.

Mặc Trì khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Mấy ngày sau, Tư Tồn đạp xe tới trường tham dự buổi lễ khai giảng.

Quả thực, chiếc xe đạp nữ hiệu chim bồ câu của cô rất chắc chắn, sáng
bóng như mới.

Tư Tồn đã bước vào học kì hai của năm học thứ ba. Cuộc sống ở

trường đại học đã trôi qua quá nửa, các cô gái phòng 302 đều trở nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.