CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 296

“Vâng ạ”, Tư Tồn vội đáp rồi nhận lấy chiếc khăn nóng từ tay cô giúp

việc. Dung dịch thuốc rất lạnh, truyền vào người vừa đau vừa buốt, đắp
khăn nóng bên ngoài bình truyền như vậy giúp tăng nhiệt độ lên.

Thấy mẹ đi rồi, Mặc Trì mới yếu ớt cười nói: “Em đừng để ý đến mẹ.

Mẹ lúc nào cũng chuyện bé xé ra to, anh không sao đâu”.

Tư Tồn gần như bật khóc: “Đều do em không tốt”.

Mặc Trì kéo cô lại, bảo cô ngồi xuống giường. Lòng bàn tay anh vừa

nóng vừa khô như muốn đốt cháy trái tim cô vậy. “Sau này, nếu em về
muộn thì nhớ gọi điện cho anh. Văn phòng của giáo viên trường em có điện
thoại đấy”, Mặc Trì cười nói.

“Tối nay có buổi liên hoan đón sinh viên mới, em định lẩn về mà

không được”, Tư Tồn nói. Mặc Trì đang ốm thế này, tạm thời cô không
nhắc đến chuyện Giang Thiên Nam thì hơn.

Mặc Trì muốn ngồi dậy nhưng lại ho khan một tràng. Tư Tồn ấn anh

xuống giường, nói khẽ: “Anh đừng động đậy. Anh muốn, uống nước phải
không?”

Mặc Trì lắc đầu, điều hòa lại nhịp thở: “Liên hoan muộn như thế, em

đã ăn. uống gì chưa?” Yêu cầu của anh với cô ngày càng đơn giản, chỉ cần
cô ăn no, mặc đẹp, luôn luôn vui vẻ, như vậy anh đã đủ hài lòng rồi. Còn
việc học hành của cô thì từ lâu anh đã không cần lo lắng nữa rồi.

“Anh đã ốm tới mức này rồi, đừng chỉ mải lo lắng cho em nữa. Em

không đói. Sau này anh mà còn ngốc nghếch đợi em rồi bị ốm, em sẽ tính
sổ với anh đấy”.

“Em định tính sổ thế nào?”

Tư Tồn đỏ mặt, cốc nhẹ lên vai anh: “Nói chung là sẽ tính sổ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.