CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 297

Mặc Trì cười tươi khiến hai mắt híp lại: “Vợ anh thì ghê nhất rồi, lúc

nào em chẳng đại diện cho công lí. Cả đời này, anh không thoát khỏi lòng
bàn tay của em”.

Một bình dịch đã được truyền xong, Tư Tồn giúp anh rút mũi kim ra.

Hồi cô mới đến nhà họ Mặc, sức khỏe của Mặc Trì không được tốt, cách
một ngày lại phải truyền nước, nên cô có thể làm những việc này thành
thạo như một y tá thật sự. Hai năm gần đây, sức khỏe của anh tốt hơn trước
rất nhiều, tay nghề của cô theo đó cũng có phần mai một. Cô cẩn thận rút
kim ra, chỉ sợ sẽ làm đau anh, sau đó vội dùng tăm bông thấm lên đầu vết
tra kim để cầm máu, một phút sau lại dán băng dính y tế lên.

Xong xuôi mọi việc, Mặc Trì kéo tay Tư Tồn lại, cứ như sợ cô chạy

mất. Cô ngoan ngoãn ngồi lên giường, ngả đầu vào lòng anh, thì thầm nói:
“Không đợi được em về, có phải anh tức giận lắm không?”

Mặc Trì vuốt nhẹ lên mái tóc cô, thều thào nói: “Anh khủng giận. Anh

chỉ lo lắng không biết em đã xảy ra chuyện gì thôi”. Anh không muốn nói
ra cảm giác ban đầu của mình, không phải lo lắng mà là thất vọng.

Buổi chiều, vừa đi làm về, anh đã đứng trong ngõ đợi cô, đợi đến khi

màn đêm buông xuống, đến lúc không còn một bóng người qua lại. Mỗi lúc
anh đều tự nhủ, chỉ ngay phút sau thôi là Tư Tồn sẽ xuất hiện trước mặt
mình nhưng cuối cùng càng chờ càng không thấy đâu. Chờ tới tận khi toàn
thân nóng bừng, đầu óc nặng trĩu, chân tay mềm rũ, được mẹ và cô giúp
việc dìu vào trong nhà thì trong anh nỗi lo lắng đã lấn át sự thất vọng. Lúc
này, thấy cô bình an trở về, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Em có thể xảy ra chuyện gì chứ?”, Tư Tồn lẩm bẩm.

Mặc Trì cô" ý chọc cười cô: “Anh sợ có kẻ nào đó xấu tính cướp mất

vợ của anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.