CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 322

Cô giáo Trương đồng ý. Mặc Trì lại nhờ cô cho dùng điện thoại của

văn phòng, gọi điện nhờ bác Chương đánh xe tới đưa Tư Tồn về. Cô đã
khóc ròng hai ngày nay, chẳng ăn chẳng uống gì, cơ thể suy nhược tới mức
không đi được nữa rồi.

Vu Tiểu Xuân dìu Tư Tồn, còn Mặc Trì tự mình chống nạng, chầm

chậm đi hết ba tầng cầu thang. Anh chàng tàn tật Mặc Trì và Tư Tồn mới
nổi danh toàn trường từ hôm qua lại tiếp tục thu hút những ánh mắt hiếu kì
trên đường. Họ đã ra tới cổng trường mà xe của bác Chương vẫn chưa tới.
Mặc Trì cảm ơn Vu Tiểu Xuân, mời cô quay về kí túc rồi ôm Tư Tồn vào
lòng, che chắn cho cô trước cái lạnh của gió thu.

Bỗng đằng sau có người vỗ vai Mặc Trì. Khi quay đầu lại, anh thấy

Giang Thiên Nam đang dùng ánh mắt khinh miệt quan sát mình từ đầu đến
chân. Anh mắt đó dừng lại trên cái chân tàn tật của anh. Tư Tồn càng run
rẩy, nước mắt lại tuôn ra. Mặc Trì cố nén nỗi căm giận trong lòng. Anh hận
một nỗi không thể đánh hắn một trận ra trò, rồi xé xác hắn thành nhiều
mảnh. Anh âm thầm nắm chặt bàn tay, tự nói với mình, nhiệm vụ lúc này
của anh là bảo vệ Tư Tồn.

Giang Thiên Nam quay sang nhìn Tư Tồn, lạnh nhạt nói: “Hóa ra em

thật sự đã kết hôn”.

Dừng lại một lát, anh ta lại nói: “Hóa ra chồng em là một thằng què.

Anh ta không xứng với em, anh nhất định sẽ giải thoát cho em”.

Nỗi căm phẫn mà Mặc Trì cố nín nhịn đã bị câu nói ấy làm cho bùng

phát. Anh bỏ Tư Tồn ra, giơ một nắm đấm về phía Giang Thiên Nam Giang
Thiên Nam vội tránh ra phía sau, nắm đấm không trúng mũi mà đập mạnh
vào gò má. Giang Thiên Nam lấy mu bàn tay quệt qua vết thương, mỉm
cười đểu giả: “Tao không động thủ với một thằng què”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.