CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 327

Tư Tồn húp một ngụm hết sạch bát cháo rồi chầm chậm đi tới trước

cửa thư phòng. Đặt tay lên nắm đấm cửa, trong lòng cô đột nhiên do dự. Cô
nhớ ra mình đang gặp phải chuyện gì, Mặc Trì vì cô mà đã bị người ta sỉ
nhục ra sao. Trái tim cô run lẩy bẩy. Cô đã gây ra chuyện tày đình đó, Mặc
Trì liệu có chấp nhận tha thứ cho cô không?

Tư Tồn xoay nắm đấm cửa, cánh cửa từ từ m ra, nhưng bên trong vừa

im ắng lại vừa thâm u. Mặc Trì có thể đi đâu đây? Tư Tồn vô thức bật điện
và hét lên kinh hãi. Mặc Trì bất động ngồi đó, khuôn mặt không chút biểu
cảm, cũng không động đậy gì, giống như một pho tượng khắc khổ.

“Mặc Trì...”, cô run rẩy gọi tên anh. Ánh mắt anh vô hồn trống rỗng.

Anh thoáng liếc sang nhìn cô rồi trở lại u tịch như trước.

Tư Tồn đi lên phía trước, quỳ bên cạnh Mặc Trì. Ống quần bên trái

của anh trống rỗng, rũ trên thành ghế, vị trí gần với gốc chân còn sót lại
đang rỉ máu. Tư Tồn hoảng hồn, lẩy bẩy nói: “Anh sao thế? Anh vẫn còn
đang chảy máu kìa?” Cô luống cuống vén ống quần bên trái của anh lên,
chỗ gốc chân ngắn ngủn mềm yếu đó đang sưng vù, vết thương đã kết
thành những bọc máu nhỏ.

Để mặc Tư Tồn luống cuống bên cạnh, ánh mắt anh vẫn trcíng rỗng

nhìn về phía trước, không một chút phản ứng.

Tư Tồn khóc ầm lên: “Mặc Trì, em biết em sai rồi. Em là người con

gái không ra gì, anh trừng phạt em đi, anh nói gì với em đi mà!” Cô nắm
tay anh, áp lên mặt mình. Đôi tay vốn thon dài, trắng trẻo của Mặc Trì đã
sưng lên như hai cái bánh bao, chỗ khớp tay cũng bị nứt ra. Tư Tồn hết
nhìn tay rồi lại nhìn chân của anh, cô đột nhiên hiểu ra, anh đang tự hành hạ
bản thân mình.

“Mặc Trì, sao anh lại thế này?” Nước mắt cô tuôn rơi, lăn qua gò má

nhợt nhạt rồi nhỏ xuống cái chân tàn tật của Mặc Trì. Nước mắt đắng chát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.